Qua nhiều ngày, hành cung xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất là Nam Vu quận chúa cùng Ngũ tướng quân lén gặp nhau ở phòng chất củi, bị mấy thái giám cung nữ bắt gặp.
Nghe nói khi bị phát hiện, Nam Vu quận chúa đang cưỡi trên người Ngũ tướng quân, tình cảnh vô cùng hương diễm.
Việc này nhanh chóng lan truyền đến mức ai ai cũng biết.
Ngũ tướng quân thật ra không sợ những lời đàm tiếu, ngay ngày ấy đã ở trước trướng của Nam Vu vương cầu thân.
Nam Vu vương tuy không hài lòng thân phận tên em rể này, nhưng bây giờ thanh danh muội muội mình đã bị huỷ, nɠɵạı trừ việc gả thấp thì không còn cách nào khác.
Cố tình Nam Vu quận chúa lại không muốn nhận mệnh, xé thư cầu hôn của Ngũ tướng quân trước mặt mọi người.
Chuyện thứ hai chính là trưởng công chúa Đức Dương đến.
Trưởng công chúa Đức Dương là chị ruột của Hoàng đế, nhiều năm trước từng theo hoàng đế chinh chiến sa trường. Sau này vương triều cũ kết thúc, vì ổn định triều chính, nàng tự mang theo của hồi môn gả đến Nam Vu hoà thân.
Cũng bởi vì có nàng, cho dù thế cục ở Nam Vu biến động như thế nào, cũng không gây hấn với tân triều.
Cho nên ngay cả hoàng đế cũng có mấy phần kính trọng vị trưởng công chúa Đức Dương này. Mỗi lần nàng tới thăm đều đích thân đi tiếp đón từ tận ngoài thành.
Đối với vị cô mẫu này, Trần Huyền Khanh cũng đương nhiên không thể chậm trễ.
Hắn tự mình đón người tới hành cung, an bài Điện Bích Đồng lớn nhất cho người cư trú.
Sau Điện Bích Đồng là tẩm điện phi tần ở. Phủ Nội Vụ sợ có nô tài không có mắt đến quấy rầy sự thanh tịnh của Điện Bích Đồng nên mấy ngày này, quy củ trong cung nghiêm ngặt hơn không ít.
Chuyện này làm Xuân Hoa nghẹn sắp hỏng rồi, mỗi ngày mắt trông mong đến giờ ra cửa lấy thức ăn, mới có thể giao lưu mấy câu với các tỳ nữ khác.
“Thật kỳ quái, vị kia tới Điện Bích Đồng đã ba ngày, mà chưa bước ra khỏi cửa điện, chỉ sai người đem một bức tượng Phật vàng vào.”
Mỗi ngày trà trộn chung với đám ma ma ở hành cung, bây giờ Xuân Hoa lắm mồm hơn không ít. Nàng vừa chia thức ăn vừa nói mãi: “Đi từ tận Nam Vu xa xôi tới, chẳng lẽ chỉ để ăn chay niệm Phật ở hành cung sao?”
Đàm Như uống một ngụm canh, vẫn chưa lên tiếng. Nhưng trong lòng đã sóng gợn tứ phía.
Chuyện trưởng công chúa Đức Dương trở về xảy ra trước tròn một tháng so với trong ŧıểυ thuyết.
Theo truyện gốc, hai người bị người hầu bắt gặp là Nam Vu quận chúa với nam chính, nhưng nam chính vẫn còn mấy phần ý chí, hai người cũng chưa phát sinh cái gì.
Vì không để nữ chính biết chuyện này, nam chính uy hiếp Nam Vu quận chúa lập tức về Nam Vu.
Không ngờ tới, sau khi Nam Vu quận chúa về, đã khơi chuyện này tới chỗ trưởng công chúa Đức Dương.
Sau đó, trưởng công chúa Đức Dương mới dẫn theo ŧıểυ quận chúa cùng đám người mênh mông cuồn cuộn trở lại hoàng thành, lấy của hồi môn là một nửa Nam Vu ép hôn nam chính.
Từ nơi này truyền tin tới Nam Vu nhanh cũng mất ba ngày.
Nhưng việc của Nam Vu quận chúa mới xảy ra hai ngày, sao trưởng công chúa Đức Dương lại tới đây?
Là nhớ nhà … Hay có mưu đồ gì khác?
“Dạo này Thu Nương rất kỳ lạ, như là có tâm sự, cả ngày thở ngắn than dài.”
Giọng Xuân Hoa kéo Đàm Như khỏi những suy nghĩ miên man, biểu cảm nàng thêm trầm trọng.
Nàng biết tâm sự của Thu Nương là gì.
Chuyện đêm đó, nàng vẫn luôn không giải thích, chỉ tìm mấy lý do qua loa lấy lệ.
Tính tình Thu Nương trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, sợ là không dễ gạt như Xuân Hoa.
Nếu muốn giải thích, tình cảnh này của nàng, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, Đàm Như không muốn ăn bất cứ thứ gì, “Một bàn đồ ăn này, mình ta ăn không hết, dư lại các ngươi mang đi chia đi.”
Giờ ngọ mặt trời lên đỉnh, Đàm Như ngồi một lúc liền thấy vô cùng muộn phiền.
Vì thế nàng ngồi xuống giường nệm bên cửa sổ, ngoài cửa có một hồ sen nhỏ, bên cạnh ao lại có mấy cây liễu to lớn.
Gió nhẹ phất qua, đem tiếng lá cây sàn sạt đưa vào cửa.
Đàm Như không biết mình ngủ từ bao giờ, chờ nàng tỉnh lại, Thu Nương đã canh giữ bên cạnh sập.
Trong tay Thu Nương nắm cây quạt tròn, không biết đã quạt cho nàng bao lâu.
“Không mệt sao? Buông xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Thu Nương lắc lắc đầu, chỉ vào bản thân rồi khoa tay múa chân, ‘Thu Nương vô dụng, không làm được gì giúp a tỷ.’
Tim Đàm Như mềm nhũn, “A tỷ không cần muội làm bất cứ chuyện gì, ở chỗ này vui vui vẻ vẻ là được.”
Thu Nương cười cong mắt, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất.
Nàng như đã hạ quyết tâm gì đó, nghiêm túc lại thong thả khoa tay múa chân, ‘Muội muốn về nhà.’
Nhìn đôi mắt trong sáng rõ ràng trước mắt, Đàm Như đoán ra được gì đó, “Không thích chỗ này sao?”
Thu Nương vội lắc đầu, ‘Muội thích nơi này, các tỷ tỷ trong cung đối xử với muội rất tốt, mỗi ngày muội đều rất vui vẻ.’
‘Nhưng muội không thể để mẫu thân một mình, muội cũng muốn nói cho mẫu thân biết tình hình của a tỷ.’
Tựa hồ sợ Đàm Như không tin, Thu Nương chớp đôi mắt, sốt ruột giải thích, ‘Thật sự, hôm qua mẫu thân nhờ người gửi thư cho muội, thúc giục muội trở về.’
Đàm Như sao lại không hiểu tâm tư nàng, cố ý nói: “Vậy cũng đón mẹ vào cung, ta đi cầu Thái tử điện hạ…”
Nghe tiếng “Thái tử”, Thu Nương mím môi, tay khua nhanh, ‘Mẫu thân có người đồng hương làm việc ở đây, muội cùng hắn đã bàn xong, ngày mai hắn có thể mang muội ra ngoài.’
“Đồng hương nào?”
“Nếu có thể mang cung nữ ra ngoài, nói vậy phải có mấy phần thế lực, làm việc ở bộ phận nào?”
…….
Mấy vấn đề liên tiếp làm Thu Nương á khẩu không trả lời được, yên lặng rũ đầu xuống.
Đàm Như nhéo nhéo búi tóc đỉnh đầu nàng, “Nói thật với a tỷ.”
‘Muội không muốn bởi vì muội và mẹ mà a tỷ bị khống chế.’
Khi ngẩng đầu, hốc mắt Thu Nương đã đỏ hoe, nàng cố nén nước mắt đã đầy mi, ‘Các tỷ tỷ trong cung nói, ngự sử đều là hổ ăn thịt người, hận không thể mỗi ngày đi theo sau người thân của người trong cung, chờ cơ hội lợi dụng.’
‘Huống chi Thái tử là…. Là Thiên tử tương lai.’
Nàng không phải trẻ con chưa hiểu sự đời, ánh mắt của Thái tử hôm đấy, hành động thân mật, sao có thể giống a tỷ giải thích, chỉ là “Không có quan hệ gì.”
‘Ta sợ…’
Giọt lệ kia cuối cùng vẫn rơi xuống.
‘A tỷ sẽ chết.’
Nước mắt càng lau càng nhiều, cảm xúc như vỡ đê tràn lan trong lòng Thu Nương, ‘Đều vì ta, a tỷ mới bị cái tên Thái tử vô sỉ kia bắt nạt, chịu nhiều uất ức như thế.’
Lần này đến phiên Đàm Như nói không lên lời.
Nàng cảm động trước tâm ý của Thu Nương, lại có mấy phần chột dạ.
“Việc này làm sao có liên quan đến muội được?”
Việc mượn cái kia nếu nói cho Thu Nương, sợ ŧıểυ nha đầu này sẽ bị dọa chết.
Cho nên nàng chỉ có thể uyển chuyển giải thích, “Hắn đưa muội tới, là vì trước kia ta giúp hắn một chuyện lớn, hắn trả ân tình mà thôi.”
“Quan hệ giữa ta và hắn… Không phải một hai câu là giải thích được.”’
Đàm Như cầm lấy khăn tay, giúp Thu Nương lau nước mắt, “Nhưng quan hệ này tuyệt đối không giống như muội tưởng tượng.”
“Muội ở với a tỷ lâu như vậy, cảm thấy a tỷ là kiểu người ép dạ cầu toàn sao?”
Thu Nương bị xem như trẻ con mà dỗ dành nên có chút ngượng ngùng, nhận lấy khăn tay tự lau.
Thấy nàng bình tĩnh hơn, chắc là nghe lọt rồi.
Đàm Như không nói gì thêm, cười hoà hoãn không khí, “Ngươi nói mẹ viết thư, lấy ra cho ta xem được không?”
“Mẹ không đi học, như vậy bức thư này hẳn do tú tài ca ca cách vách viết giúp, chữ ca ca kia cũng thật đẹp.”
Chữ trên giấy mạnh mẽ hữu lực, lại không mất sự sắc bén.
Đúng là rất đẹp.
Chỉ là hơi quen mắt.
Ký ức nguyên thân đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong óc, khiến Đàm Như đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Nàng cố kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng, miễn cưỡng cười nói, “Muội nói đồng hương của mẹ hẹn ngày mai mang muội ra ngoài, các ngươi hẹn gặp ở nơi nào?”