“Có chỗ nào không thoải mái không?"
Phó Thời Thâm hỏi.
Ngu Chi lắc đầu, một lát sau vẫn nói: "Có chút lạnh.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài một chút.”
Phó Thời Thâm đi ra ngoài mua một túi nước nóng về.
Ngu Chi đang nửa ngủ nửa tỉnh cảm nhận được trong chăn đột nhiên ấm áp lên, cô mở mắt ra nhìn thấy Phó Thời Thâm đặt một túi nước nóng ở bên tay cô.
“Cảm ơn......”
Cô đang muốn nói cám ơn, đã bị một ánh mắt Phó Thời Thâm nhìn trở lại.
“Anh hai thật tốt.”
Phó Thời Thâm gần như chưa từng nghe qua lời khích lệ thẳng thắn như vậy, nhất thời còn sửng sốt.
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
Anh một lần nữa giúp cô đắp kín chăn.
Chỉ chốc lát sau tiếng thở đều đặn của cô bé lại vang lên.
Sắc mặt Ngu Chi tái nhợt hơn bình thường rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn giờ phút này có vẻ ốm yếu hơn, Phó Thời Thâm nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Một đêm này, Phó Thời Thâm cả đêm không ngủ.
Mỗi lần Ngu Chi tỉnh lại muốn uống nước, anh luôn có thể đưa cho cô trước tiên.
Trong lòng Ngu Chi rất biết ơn và thoải mái.
Ngoại trừ bà ngoại, đây là lần đầu tiên cô ỷ lại và tín nhiệm một người như vậy.
……
Ngày hôm sau, Từ Lan cũng tới bệnh viện còn mang theo mấy đứa nhỏ.
Nhìn thấy vành mắt thâm quầng của Phó Thời Thâm, Từ Lan hỏi: "Thời Thâm, không phải con cả đêm không ngủ chứ?”
“Không có việc gì.”
Từ Lan niệm hắn vài câu:
"Tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng không thể hủy hoại thân thể như vậy, con mau ăn chút cháo, sau đó trở về ngủ một giấc thật đi.”
“Ừ, được.”
Từ Lan múc hai chén cháo ra, cho Ngu Chi và Phó Thời Thâm mỗi người một chén.
Sau khi Phó Thời Thâm uống xong, gọi Từ Lan ra.
“Thím Ba, tình huống ngày hôm qua thế nào?”
Từ Lan nói cho anh biết:
"Lão thái thái sau khi biết chuyện thì nổi giận, Song Song bây giờ còn đang quỳ ở từ đường, Ngu Hân Nghiên kia, chúng ta còn chưa đi tìm bọn họ, bất quá theo tính nết lão thái thái, nhất định là muốn tính sổ.”
“Không có việc gì, bọn họ xứng đáng, lần này thím Ba đừng nói chuyện giúp Chúc gia.”
Từ Lan đáp:
"Yên tâm, ta cũng không ngốc như vậy. Bình thường đều là họ hàng, hỗ trợ cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng lần này bọn họ thật quá đáng.”
“Ừ.”
Phó Thời Thâm lại quay đầu nhìn thoáng qua Ngu Chi.
“Anh về trước đây, tối nay lại tới thăm em.”
Ngu Chi dùng sức gật đầu.
Phó Minh Minh ghé vào đầu giường Ngu Chi, Phó Minh Sanh gọt hoa quả cho Ngu Chi, mà Phó Kỳ từ trước đến nay chưa từng để ý tới Ngu Chi, phá lệ hỏi một câu: "Em có khỏe không?”
Cửu Nhất có lời muốn nói:
Phó Kỳ nửa đêm tỉnh lại cũng muốn mắng mình một câu: Tôi thật đáng chết!
Phó Kỳ vừa nói ra lời này, ngay cả Từ Lan cũng có chút kinh ngạc.
Đứa con trai này của mình lại còn có thể quan tâm con gái?
Phó Kỳ nói xong cũng cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng bổ sung:
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, các anh đều quan tâm, tôi không quan tâm, có vẻ tôi không hòa đồng.”
Phó Minh Minh trực tiếp bị anh ta chọc cười.
“Anh Ba, anh lúc nào còn quan tâm mình có hòa nhập hay không?”
“...”
Phó Kỳ đánh Phó Minh Minh một trận, Phó Minh Minh bĩu môi khóc đến thương tâm, vẫn là Từ Lan ngăn cản trò ấu trĩ này.
Phó Minh Sanh đưa quả táo đã gọt xong cho Ngu Chi.
“Ăn chút trái cây đi.”
Ngu Chi không muốn ăn, nhưng Phó Minh Sanh dịu dàng dỗ dành:
"Ăn một chút, bổ sung vitamin, tốt cho sức khỏe.”
Ngu Chi không cự tuyệt hảo ý của anh ta, miễn cưỡng ăn một chút.
-
Nhà cũ Phó gia.
Vợ Chúc Ân Sơn còn đang cầu xin thay con gái mình.
"Dì, dù sao Song Song cũng là cháu gái của dì, dì cũng không thể vì một người ngoài mà vô tình với Song Song như vậy chứ?"
“Song Song đã quỳ cả buổi tối rồi, nó cũng chỉ là một đứa bé, còn tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.”
“……”
Vợ Chúc Ân Sơn nói nửa ngày, lão thái thái thủy chung thờ ơ, không nói một lời.
Bà ta tức giận, đánh Chúc Ân Sơn một cái.
“Anh đứng đó làm gì, con gái anh còn đang quỳ, sao anh một câu cũng không nói.”
Chúc Ân Sơn chính mình còn tức giận đây, nếu không là đứa con gái của hắn làm ra loại chuyện này, quan hệ của hắn với Phó gia cũng sẽ không có tình cảnh xấu hổ như vậy.
“Chúc Ân Sơn, rốt cuộc anh có nói hay không, nếu anh không nói, tôi sẽ ly hôn với anh, tự tôi mang theo con gái rời đi.”
Nghe nói như thế Chúc Ân Sơn lại càng tức giận.
"Rời đi, rời đi, con gái của tôi đều bị cô chiều hư, cô làm mẹ mà như vậy sao?”
“Chúc Ân Sơn, anh vì lợi ích của mình, ngay cả con gái cũng mặc kệ, tôi còn đi theo anh làm gì.”
Lão thái thái nghe bọn họ cãi nhau một hồi lâu, nhíu nhíu mày.
Chúc Ân Sơn vội vàng bảo vợ mình dừng lại, nhưng bà ta chẳng những không ngừng còn chạy ra ngoài.
“Dì, Ngu Chi cũng không xảy ra chuyện gì lớn, dì tha thứ cho Song Song lần này đi."
Chúc Ân Sơn sợ vợ thật sự ly hôn với mình, vẫn mở miệng nói.
Vốn là hắn muốn đợi đến khi lão thái thái hết giận rồi hãy nói, nhưng trước mắt không có biện pháp khác.
Lão thái thái cũng không cho hắn ánh mắt tốt, chỉ thản nhiên nói:
"Đi ra ngoài.”
Chúc Ân Sơn biết lần này là gây đại họa, cũng không tiếp tục nhiều lời yên lặng đi ra ngoài.
Sau khi đám người đi ra ngoài, Lâm Thu Dung bên cạnh mới hỏi: "Mẹ, chuyện lần này mẹ định xử lý thế nào?"
“Song Song nha đầu kia rất ghen tị, không thể thấy người khác tốt hơn mình, nhưng tâm tư cô ta không xấu như vậy, lần này để cho cô ta quỳ một lần nhớ lâu, đến thời gian con để cho cô ta đi, chúng ta không có quan hệ với Chúc gia nữa.
“Dạ biết, vậy Ngu gia thì sao?”
Nhắc tới Ngu gia, lão thái thái lập tức tức giận.
"Con nói với thằng Hai nói một tiếng, để cho nó chiếu cố Ngu gia thật tốt, lúc trước bọn họ đối xử như thế nào với Chi Chi, nợ cũ nợ mới cùng tính một thể.”