“Được, con biết rồi mẹ.”
-
Sau khi Phó Thời Thâm trở về, trở về phòng tắm rửa một cái.
Đang lúc chuẩn bị đi ăn cơm, lão thái thái lại đây hỏi anh:
"Chi Chi thế nào rồi?”
“Tối hôm qua ngủ rất ngon, không có chuyện gì.”
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”
Phó Thời Thâm thấy bộ dạng bà nội muốn nói gì đó, mở miệng hỏi:
"Bà nội có chuyện gì muốn nói với con không?"
Phó lão thái thái trầm tư một hồi, có chút nghiêm túc nói:
"A Thâm, bà nội lớn tuổi, không chăm sóc được Chi Chi quá lâu, cho nên vẫn muốn tìm một người coi Chi Chi như con gái của mình mà chăm sóc. Con giúp bà nội phân tích, là để Chi Chi đi theo lão nhị tốt hay là đi theo lão tam tốt hơn?"
Lão thái thái biết con trai con dâu của mình đều rất tốt, đi theo người nào cũng sẽ không chịu thiệt.
Nhưng thằng Hai làm việc tùy ý, thằng Ba làm việc ổn thỏa, mỗi đứa có ưu điểm riêng.
Phó Thời Thâm gắp một miếng thức ăn, chậm rãi ăn xong mới mở miệng nói:
"Bà nội, loại chuyện này cứ chờ sau khi Chi Chi xuất viện để em ấy tự quyết định đi.”
“Được, vậy chờ Chi Chi xuất viện rồi nói sau.”
Phó Thời Thâm ăn một bữa cơm, sau đó lại đi ngủ hai giờ, sau đó tiếp tục đi bệnh viện chăm sóc Ngu Chi.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc này của Phó Thời Thâm, lão thái thái cũng nhịn không được nghĩ, kỳ thật để cho thằng cháu trai lớn của mình chăm sóc Ngu Chi cũng không phải là không thể.
Nói không chừng hai người còn có thể làm bạn.
Ý niệm này của lão thái thái cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, không có suy nghĩ sâu xa.
-
Trong bệnh viện.
Thực tế Ngu Chi đúng là đã khá lên, nhưng bác sĩ bảo cô quan sát thêm vài ngày, Phó Thời Thâm cũng không để cô đi, cô cũng chỉ có thể tiếp tục ở trong bệnh viện.
Ngu Chi cảm thấy nhàm chán, Phó Minh Minh mang đến cho cô một cái máy chơi game.
Ngu Chi hoài nghi mình không có thiên phú chơi game, mặc kệ chơi trò gì cũng chết rất nhanh.
Nhất là trong một ván PK, đối thủ và đồng đội đều chế giễu cô.
Ngu Chi cau mày, bình thường không quan tâm đến bọn họ, nhưng tâm tình nghiễm nhiên không vui.
“Anh giúp em.”
Phó Thời Thâm nhìn không nổi nữa, vươn tay về phía cô.
Ngu Chi cầm máy chơi game đưa cho anh.
Rất nhanh, Phó Thời Thâm đã giết hết mấy người vừa chế giễu cô.
Đồng đội cũng lập tức thay đổi thái độ:
“666, nguyên lai vừa rồi không có phát huy thực lực chân chính.”
“Thao tác này có thể a, lát nữa thêm bạn tốt cùng nhau chơi đi.”
“……”
Phó Thời Thâm rất nhanh kết thúc một ván game.
Ngu Chi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
“Anh hai, anh thật lợi hại.”
Trong ánh mắt trong suốt của cô bé toát ra một tia sùng bái.
Phó Thời Thâm trả lại di động cho cô.
“Không có, là bọn họ ăn đồ ăn hết hạn.”
Ngu Chi suy nghĩ một chút, nói:
""Vậy bọn họ đều tới chế nhạo em, ý tứ là em tốt hơn quá tốt, loại này ăn đồ ăn hết hạn?"
Phó Thời Thâm: "......”
Anh cảm thấy có một số việc cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy.
Ngu Chi nhìn ra Phó Thời Thâm hết chỗ nói, liền thức thời nói sang chuyện khác:
"Anh hai, gần đây anh không cần ra ngoài làm việc sao?”
Phó Thời Thâm đáp: "Cũng may, gần đây không bận lắm.”
“Chủ yếu là chú thím Hai bình thường bề bộn nhiều việc, chú ba bây giờ còn chưa trở về, mà thím ba ngoại trừ chơi mạt chược, những lúc khác lại là một người ngồi không yên.”
“Mấy tiểu tử kia lại càng không đáng tin.”
Phóng tầm mắt trong nhà, hiện tại cũng chỉ có anh thuận tiện lại đây chăm sóc cô.
Ngu Chi mặc dù cảm thấy nhàm chán, nhưng có thể ở cùng một chỗ với Phó Thời Thâm, trong lòng cô lại mang theo một loại mừng thầm.
Ngu Chi đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi:
"Đúng rồi anh hai, anh lúc trước giúp em mua quà tặng cho bà nội đâu?"
Phó Thời Thâm lấy từ trong túi ra.
Anh biết Ngu Chi sẽ nhớ đến vật này, cho nên từ lúc sinh nhật vẫn luôn mang theo bên người.
“Đây là cái gì?"
Ngu Chi hỏi.
Phó Thời Thâm giải thích:
"Hương liệu, bà nội gần đây ngủ không ngon, buổi tối thường ngủ không ngon, anh tìm người điều chế hương liệu an thần, có thể bảo quản thật lâu.”
Hương liệu này rất độc đáo, là hình dạng của một con nai con, miệng bình sẽ tản ra từng trận mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Ngu Chi rất thích.
“Cám ơn anh hai.”
Ngu Chi rất thích nói hai chữ cám ơn, Phó Thời Thâm đã thấy nhưng không thể trách, chờ Ngu Chi kịp phản ứng, nhìn về phía Phó Thời Thâm làm một cái biểu tình dí dỏm.
Ngu Chi nhìn qua nhìn lại, trên mặt cũng không giấu được tia thích thú.
Phó Thời Thâm lại từ trong túi lấy ra một tấm thẻ.
“Thẻ của anh, cất kỹ đi.”
Ngu Chi nhận lấy, hỏi: "Anh hai, cái này bao nhiêu tiền?”
Phó Thời Thâm do dự một giây, trả lời: "2000."
Trên thực tế, nó cao hơn nhiều so với mức giá này, bởi vì nguyên liệu điều chế hương liệu này mỗi một loại đều đắt đỏ, Phó Thời Thâm tìm chuyên gia tạm thời điều chế, không nhiều lắm cũng hai mươi vạn.
Nhưng anh cũng không có ý định đem tiền tiết kiệm của tiểu cô nương móc sạch, mà là nói một con số cô có thể tiếp nhận.
Quả nhiên, Ngu Chi cũng không có hoài nghi.
Chỉ là hỏi: "Anh hai, vậy số tiền này là lấy từ trong thẻ của em sao?”
Phó Thời Thâm gật đầu: "Ừ, phải.”
Ngu Chi yên tâm, giống như nhìn bảo bối đem đồ bảo vệ ở trong tay, cô tính toán chờ xuất viện sẽ đưa cho bà nội.
-
Cùng lúc đó.
Ngu Chính Thanh đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn tìm đến Chúc Ân Sơn tìm hiểu tình huống.
“Ân Sơn huynh, đây là tình huống gì, tôi gần đây hợp tác mấy cái hạng mục lớn toàn bộ đều thất bại, hơn nữa tôi nghe được tất cả đều là Phó gia ở sau lưng động tay động chân. Người khác không dám công khai nói cho tôi biết, anh có thể giúp tôi cẩn thận hỏi một chút, đây rốt cuộc là tình huống gì.”
Chúc Ân Sơn mấy ngày nay vốn đã tức giận, thấy Ngu Chính Thanh tìm tới cửa, hắn càng thêm tức giận.
“Ngu Chính Thanh, đây là chuyện gì xảy ra trong lòng anh không rõ ràng sao, các anh tự tìm đường chết coi như thôi đi, còn nhất định phải liên lụy tôi làm gì.”