Chúc Song Song khóc lóc giải thích:
"Bởi vì sau khi cô ấy đến, mọi người đều không thích con nữa, mọi người đều chỉ thích một mình cô ấy.”
Lão thái thái tức giận đến thiếu chút nữa thở không ra hơi.
“Cô...... Chúc Ân Sơn, đây là con gái tốt mà anh dạy dỗ, anh đi từ đường quỳ cho tôi.”
Chúc Song Song rất sợ sau này sẽ không ai thích mình nữa, cô ta vừa khóc vừa nói:
"Bà nội, chuyện này không phải con làm, là Ngu Hân Nghiên bảo con làm như vậy.”
“Cái gì? Còn có chuyện của Ngu Hân Nghiên?”
Chúc Song Song dùng sức gật đầu:
"Ngu Hân Nghiên là em gái của Ngu Chi, cô ta không thích Ngu Chi, là cô ta nghĩ ra biện pháp này, để con đi giáo huấn Ngu Chi.”
“Hay cho Ngu Hân Nghiên, hay cho Ngu Chính Thanh."
Ánh mắt hiền lành của lão thái thái trở nên tức giận, bà tức giận nói:
"Cô đi từ đường quỳ xuống cho tôi, chuyện của Ngu gia tôi từng bước từng bước giải quyết.”
Lão thái thái đứng dậy.
Từ Lan vội vàng đi tới an ủi:
"Mẹ, mẹ đừng tức đến sinh bênh.”
Lão thái thái thở hổn hển vài hơi, nhưng vẫn không quan tâm.
“Được rồi, tôi muốn đi bệnh viện thăm Ngu Chi.”
Lâm Thu Dung đi cùng lão thái thái, Từ Lan ở nhà khắc phục hậu quả.
Trên đường đi, lão thái thái còn đang trách cứ nói:
"Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao không sớm nói cho ta biết?"
Lâm Thu Dung giải thích:
"Mẹ, có A Thâm chăm sóc, nhiều người cũng không tốt.”
Lâm Thu Dung chủ yếu là lo lắng lão thái thái tức giận đến sinh bệnh, lúc đó bà cũng không để ý được mọi chuyện, vội vàng bảo Phó Thời Thâm đưa Ngu Chi đến bệnh viện, chậm một chút thì đến người cũng không còn
“Sinh nhật tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Ngu Chi thật sự có chuyện bất chắc, tôi phải ăn nói thế nào với bà ngoại con bé đây.”
Lâm Thu Dung vẫn an ủi lão thái thái:
"Mẹ, Thời Thâm đã gọi điện thoại, nói người đã không sao, mẹ đừng lo lắng.”
“Ai......”
Trong từ đường.
Chúc Song Song không can tâm tình nguyện quỳ như vậy, cô ta nhìn huynh đệ mấy người Phó gia bên đó, năn nỉ nói:
"Anh hai, anh ba, các anh có thể hay không giúp em đi đến cầu xin bà nội được không, em cầu xin mọi người?"
Phó Kỳ cũng không muốn để ý đến cô ta.
Vừa rồi anh ta còn tưởng rằng Ngu Chi đi bệnh viện khử trùng, anh ta còn oán hận Ngu Chi một câu "Yếu ớt", ai biết người ta bị bắt nạt thảm như vậy.
Phó Kỳ có chút ảo não cái miệng này của mình, thật sự là cái gì cũng nói.
Chúc Song Song đành phải nhìn về phía Phó Minh Sanh.
“Anh hai, anh giúp em đi.”
Phó Minh Sanh bình thường rất dễ nói chuyện, cũng là người trong nhà đối xử tốt nhất đối với Chúc Song Song, thỉnh thoảng có việc tìm cậu hỗ trợ cậu đều đáp ứng.
Nhưng lần này Phó Minh Sanh cũng lạnh mặt.
“Song Song, em thật không hiểu chuyện.”
Chúc Song Song quỳ trên mặt đất năn nỉ:
"Anh hai, thật sự không liên quan đến em, nếu không phải Ngu Hân Nghiên gạt em, em cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.”
Giọng nói Phó Minh Sanh lãnh đạm nói:
"Làm chính là làm, nếu cô không muốn làm, người khác có dụ dỗ cô thế nào cũng vô dụng.”
Phó Minh Minh cũng chướng mắt, mắng một câu:
"Chị Song Song, chị thật xấu xa, em không thích chị.”
Phó Minh Minh tìm Phó Minh Sanh hỏi:
"Anh hai, em có thể đi thăm Chi Chi tỷ không, em có chút lo lắng cho chị ấy.”
Phó Minh Sanh giải thích:
"Bà nội và anh trai đều ở đó, hiện tại cô ấy vừa mới tỉnh lại, quá nhiều người đi sẽ làm ồn đến cô ấy, hôm nào chúng ta lại đi.”
Phó Minh Minh bĩu môi: "Vậy được rồi.”
Trong bệnh viện.
Lão thái thái vừa nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Ngu Chi, cả trái tim đều tan nát.
“Chi Chi, bà nội tới, bà nội tới bảo vệ con.”
“Sau này bà nội sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ con nữa.”
“……”
Ngu Chi nghe được động tĩnh, khó khăn mở mắt ra.
“Bà nội.”
Lão thái thái tiến lên ôm lấy Ngu Chi vào lòng:
"Cháu gái ngoan của bà nội, bọn họ làm sao dám ức hiếp con.”
“Bà nội, cháu không sao rồi.”
Nhưng lão thái thái vẫn rất đau lòng.
Ngu Chi liếm liếm môi, Phó Thời Thâm nhanh tay lẹ mắt đưa cho cô một ly nước.
Ngu Chi không có sức uống, Phó Thời Thâm đã trực tiếp đỡ cô dậy, Ngu Chi nằm ở trong khuỷu tay của anh, Phó Thời Thâm một tay đỡ cô, một tay bưng ly nước.
Thấy Ngu Chi uống nước rất nhanh, Phó Thời Thâm nhắc nhở: "Uống từ từ, đừng vội.”
“Anh hai.”
Ngu Chi quay đầu liếc mắt nhìn Phó Thời Thâm, Phó Thời Thâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, mặt Ngu Chi lộ vẻ cảm kích.
Giờ phút này hai người cách nhau rất gần, Ngu Chi còn có thể ngửi được mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người anh.
“Cảm ơn anh hai”
“Không phải đã nói, giữa người nhà không cần nói cám ơn sao?”
Giọng nói của Phó Thời Thâm không lạnh như bình thường, Ngu Chi nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt ba người, lại thấy thế nào cũng đáng thương.
“Chi Chi con yên tâm, Song Song cùng Ngu Hân Nghiên làm ra chuyện như vậy, bà nội nhất định sẽ giúp con đòi lại công đạo.”
Ngu Chi mím môi: "Cảm ơn bà nội.”
Lão thái thái ở bệnh viện tới khuya, Ngu Chi thúc giục:
"Bà nội, bà và thím Hai về nghỉ ngơi đi, có anh hai ở đây với cháu là được rồi.”
“Bà nội muốn ở bên con một lát.”
Không biết vì sao, không ở bên cạnh nha đầu này, trong lòng bà luôn cảm giác không yên.
Lại qua nửa giờ, Lâm Thu Dung và Phó Thời Thâm cũng thúc giục bà trở về nghỉ ngơi, lúc này lão thái thái mới không tình không nguyện về nhà.
Trước khi đi, còn dặn dò Ngu Chi......
“Chi Chi phải ngoan ngoãn, ngày mai bà nội lại đến thăm con.”
“Dạ, bà nội đi đường cẩn thận.”
Chờ lão thái thái với Lâm Thu Dung đi rồi, Ngu Chi lại nhìn về phía Phó Thời Thâm bên cạnh.
“Anh hai, em không sao rồi, anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Phó Thời Thâm giúp cô đắp lại chăn, mặt lộ vẻ bất mãn nói:
"Ngu Chi, em có thể không cần hiểu chuyện như vậy.”
Quan tâm cái này quan tâm cái kia, duy chỉ có quên mất mình mới là bệnh nhân.
“Em thật sự không sao.”
Ngu Chi còn đang bướng bỉnh, bị Phó Thời Thâm trừng mắt, Ngu Chi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.