Cô ta sợ Phó gia thật sự sẽ không chút lưu tình xuống tay với Chúc gia.
“Song Song, cháu nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Thu Dung lại hỏi một lần, ánh mắt sắc bén của Phó Thời Thâm không lúc nào là không ở trên người cô ta.
Cô không chịu nổi loại tra tấn này.
“Thím Hai, anh hai, em nói.”
Chúc Song Song dẫn Phó Thời Thâm và Lâm Thu Dung đi tìm Ngu Chi, Ngu Chi đang lạnh đến run lẩy bẩy.
“Ngu Chi!”
Phó Thời Thâm vội vàng đi qua ôm lấy Ngu Chi, biểu tình trên mặt mười phần khẩn trương cùng lo lắng, khi ánh mắt liếc tới Chúc Song Song, ánh mắt kia sắc bén giống như một cây dao.
Lần này Chúc Song Song cũng thật sự sợ hãi.
Cũng may Lâm Thu Dung vẫn bình tĩnh.
“Thời Thâm, con đưa Chi Chi đến bệnh viện trước, còn lại thím sẽ xử lý.”
“Cảm ơn thím Hai.”
Phó Thời Thâm ôm Ngu Chi một đường xông ra ngoài.
Chúc Song Song tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Lâm Thu Dung, hỏi: "Thím Hai, cô ấy sẽ có chuyện gì sao?”
Lâm Thu Dung nặng nề đập xuống một câu:
"Mặc kệ có việc gì hay không, Chúc gia các người đều chạy không thoát.”
Chúc Song Song cả người xụi lơ ngã trên mặt đất.
-
Tiệc mừng thọ vẫn tiếp tục.
Lão thái thái một đoạn thời gian không thấy Ngu Chi, trong lòng lo lắng hỏi:
"Chi Chi đi đâu rồi?”
Tất cả mọi người nói không biết, mà lúc này Lâm Thu Dung đi tới nói:
"Mẹ, vừa rồi cổ tay Ngu Chi không phải đỏ sao, con sợ bị nhiễm trùng, bảo Thời Thâm đưa con bé đi bệnh viện khử trùng.”
Phó Kỳ ở bên cạnh nói một câu: "Thật là yếu ớt.”
Bóp một cái là phải đi bệnh viện khử trùng, vậy bình thường bọn họ mỗi ngày chơi bóng rổ đụng tím tay chân sẽ ở bệnh viện cả tháng sao?
Từ Lan giận anh ta một cái: "Con nói cái gì vậy.”
Phó Kỳ chuồn sang một bên.
Lão thái thái nói:
"Được, cẩn thận một chút, nhưng cũng nói với bọn họ một tiếng, bảo bọn họ về sớm một chút.”
Lâm Thu Dung đáp: "Dạ biết”
Trấn an lão thái thái, Lâm Thu Dung lại vội vàng gọi điện thoại cho Phó Thời Thâm.
“Thế nào rồi?”
Giọng Phó Thời Thâm trầm thấp:
"Vẫn đang cấp cứu, bác sĩ nói chậm một chút người cũng sẽ không còn.”
Cho dù Lâm Thu Dung đã trải qua bao nhiêu sóng gió lớn, trong lòng cũng trầm xuống.
“Không sao đâu Thời Thâm, con cứ ở lại với con bé, có tình huống gì cứ nói với thím hai.”
“Đã biết thím hai.”
-
Bên kia.
Chúc Ân Sơn muốn dẫn con gái mình đi chúc thọ lão thái thái, nhưng Chúc Song Song thế nào cũng không chịu đi.
Chúc Ân Sơn có chút tức giận.
“Hôm nay con sao vậy? Bình thường cũng không nhất định có thể gặp được lão thái thái, cơ hội tốt như vậy, con không đi biểu hiện đi.”
Sắc mặt Chúc Song Song trắng bệch, bây giờ cô không muốn làm gì cả, lẩm bẩm một câu:
"Ba, thân thể con có chút không thoải mái.”
“Không phải chỉ là chuyện chúc mừng thọ thôi sao, chỉ một lát nữa thôi, con đi đến trước mặt lão thái thái sau đó lại đi nghỉ ngơi.”
Chúc Song Song vừa bị Lâm Thu Dung dọa không nhẹ, cô đột nhiên không khống chế được mà khóc lên.
“Cha, con gây đại họa rồi.”
Chúc Ân Sơn còn tưởng rằng là bình thường rắc rối nhỏ, hắn an ủi nói:
"Được rồi, nể tình sinh nhật dì con, hôm nay bất cứ họa gì ba cũng không so đo với con, chỉ cần con dỗ dì con vui vẻ.”
Chúc Song Song khóc nói:
“Con vừa mới nhốt Ngu Chi ở hầm đông lạnhbị anh hai và thím hai biết.’
Cửu nhất có lời muốn nói:
Phó Cẩu bao che khuyết điểm: Hôm nay một người cũng đừng nghĩ chạy!
Nghe xong, Chúc Ân Sơn choáng váng, hung hăng tát Chúc Song Song một cái.
“Con đi trêu chọc cô ta làm gì?”
Chúc Ân Sơn tức giận đến mức giọng nói run rẩy.
Chúc Song Song ở đó khóc, trong lúc nhất thời, hai cha con nhìn qua có chút chật vật.
Mà giờ phút này.
Trong bệnh viện.
Phó Thời Thâm nhìn Ngu Chi điềm đạm đáng yêu, cả trái tim thắt lại, nếu chậm hơn một chút, anh cũng không dám tưởng tượng......
Loại cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Rất nhiều năm trước, khi ba mẹ anh gặp chuyện không may, anh cũng từng sợ hãi như vậy.
Sau khi Phó Thời Thâm đưa Ngu Chi vào phòng kiểm tra, ngón tay nắm chặt thành một nắm đấm.
Không bao lâu, bác sĩ đẩy người từ bên trong đi ra.
“Không có chuyện gì lớn, không bị thương đến xương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”
Lúc này môi Ngu Chi vẫn trắng bệch, cả người co lại thành một đoàn.
“Lạnh~”
Bác sĩ bảo y tá đi lấy thêm hai cái chăn cho cô.
Sau khi trở lại phòng bệnh bình thường.
Phó Thời Thâm vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Thu Dung.
“Thím Hai, người đã không sao rồi.”
“Tốt, các cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại để thím xử lý.”
Mà bây giờ tại nhà cũ Phó gia, tiệc mừng thọ của lão thái thái cũng sắp kết thúc.
Lúc Chúc Ân Sơn muốn dẫn Chúc Song Song rời đi, Lâm Thu Dung lại ngăn cản bọn họ.
“Chúc Ân Sơn, con gái anh phạm sai lầm, anh định lặng lẽ rời đi như vậy?”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều bối rối.
Lão thái thái cũng lên tiếng nói: "Thu Dung, con đang nói cái gì vậy?”
Lâm Thu Dung nói với lão thái thái:
"Mẹ, Chúc Song Song sáng nay nhốt Ngu Chi vào phòng lạnh, làm hại Chi Chi vào bệnh viện, A Thâm hiện tại đang ở cùng con bé.”
Bà vừa dứt lời Chúc Song Song vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Bà nội, con sai rồi, con thật sự sai rồi.”
“Vô giáo dục.”
Phó lão thái thái tức giận trực tiếp ném cây gậy ra ngoài, đập vào đùi Chúc Song Song, Chúc Song Song đau cũng không dám lên tiếng.
“Bà nội, cháu thật sự không phải cố ý hại cô ấy, cháu chỉ muốn giáo huấn cô ấy một chút.”
Chúc Song Song khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhưng không lấy một người thương hại cô ta.
Từ Lan nhìn không quen chuyện này, đứng ra nói:
"Song Song, Ngu Chi với cô không thù không oán, cô vì sao phải giáo bắt nạt con bé?"