Nụ Hôn Rực Rỡ Vào Mùa Xuân

Chương 25:

Trước Sau

break

"Chuyện gì vậy? Tại sao cha cô lại tức giận như vậy?"

Ngu Hân Nghiên cùng cô ta giải thích một lúc.

Chúc Song Song thầm mắng: "Đều tại Ngu Chi, nếu không phải cô ta, sao lại có nhiều chuyện như vậy.”

“Sao vậy? Cậu cũng không thích cô ấy?”

“Tôi thích cô ấy mới là lạ."

Chúc Song Song liếc mắt một cái:

" Hiện tại người tôi ghét nhất chính là cô ấy, trước kia thím hai thím ba còn có bà nội đều rất thích tôi, nhưng hiện tại bọn họ đều che chở cho Ngu Chi, ngay cả Tiểu Ngũ cũng không chơi với tôi.”

Ngu Hân Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không chúng ta chỉnh cô ta một chút.”

Chúc Song Song có chút lo lắng: "Đến lúc đó bà nội tức giận thì làm sao bây giờ?”

Ngu Hân Nghiên mê hoặc nói: "Sẽ không, chúng ta nhốt cô ấy một hồi rồi thả ra, dù sao người khác cũng không biết, sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, cô và Phó gia có quan hệ họ hàng, Ngu Chi lại không có, đến lúc đó bọn họ khẳng định tin tưởng cô.”

“Vậy được rồi, tôi đi thử xem.”

Chúc Song Song tìm được Ngu Chi, Ngu Chi đang nghỉ ngơi, mặc dù bôi thuốc, cổ tay của cô vẫn hồng hồng.

Làn da trắng như sữa làm cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái, Chúc Song Song lại nhìn mình, trong lòng nhất thời nổi lên một loại đố kỵ.

“Cô  chính là Ngu Chi sao?"

Cô ta ra vẻ bình tĩnh hỏi.

Ngu Chi ngẩng đầu lên, nhìn cô ta một cái, hỏi: "Có việc gì sao?”

Chúc Song Song ho khan hai tiếng, tiếp tục bình tĩnh nói: 

"Anh hai có việc tìm cô, gọi cô qua đó một chút.”

Ngu Chi bất chấp đau đớn, lập tức từ trên ghế ngồi đứng lên.

Ngu Chi đi theo Chúc Song Song.

Nửa đường, Ngu Chi còn hỏi một câu: "Anh hai tìm tôi có chuyện gì?”

Chúc Song Song không kiên nhẫn đáp: "Đến rồi sẽ biết, tôi không biết gì để nói.”

Ngu Chi không nói thêm gì nữa.


 

Đến trước một căn nhà lớn, Chúc Song Song nói:

 "Anh hai bảo cô ở đây chờ anh ấy một chút, lát nữa giúp anh ấy chuyển đồ đông lạnh.”

“Biết rồi.”

Ngu Chi còn đang kiểm tra bên trong có hàng đông lạnh gì, cửa lớn đột nhiên bị đóng lại, bên trong tối như mực, không nhìn thấy một tia sáng.

Ngu Chi dựa vào ấn tượng vừa rồi đi tới gõ cửa, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Sau khi cửa lớn đóng lại, một loại khí lạnh chợt đánh úp lại.

Ngu Chi ngồi xổm ở cửa, run lẩy bẩy.

Chúc Song Song đi ra, Ngu Hân Nghiên lập tức hỏi: "Thế nào rồi?”

Chúc Song Song vẻ mặt đắc ý nói: "Tôi  đã ra tay còn phải nói.”

“Song Song, vẫn là cậu lợi hại."

Ngu Hân Nghiên cố ý nói theo cô ta:

"Tôi chính là phải giáo huấn cho cô ta một chút, để cho cô ta biết, ai mới là tiểu công chúa chân chính của Phó gia.”

Những lời này nói đến trong lòng Chúc Song Song.

“Cô chính là không tiếp nhận được Phó gia người đều như vậy thích cô ta, cho nên mới muốn đem cô ta nhốt lại, cô ta nếu dám cáo trạng, về sau đừng nghĩ sống được ở Phó gia.”

Chúc Song Song vỗ tay nói: "Được rồi, ra ngoài chơi đi, nhốt cô ấy nửa tiếng giáo huấn một chút, đến lúc đó thả cô ấy ra.”

“Được.”

Hai mươi phút sau, Chúc Song Song và Ngu Hân Nghiên còn đang vui vẻ chơi đùa.

Lúc Phó Thời Thâm nhìn Ngu Chi, phát hiện không thấy người.

Anh tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng Ngu Chi.

Phó Minh Minh thấy anh đang tìm người, hỏi: "Anh hai, anh tìm cái gì vậy?”

“Thấy Ngu Chi không?”

Phó Minh Minh lắc đầu: "Không có.”

Một lát sau, Phó Minh Minh nhớ tới cái gì, lại cầm lấy cánh tay Phó Thời Thâm nói:

 "Anh hai, em nhớ ra rồi, em vừa mới nhìn thấy Chi Chi tỷ cùng Song Song tỷ đi ra ngoài.”

Trong lòng Phó Thời Thâm hiện lên một dự cảm không tốt.

Anh lập tức tìm được Chúc Song Song.

Chúc Song Song đang chơi vui vẻ, thấy Phó Thời Thâm tới, không biết có tình huống gì.

“Anh hai, anh tìm em có chuyện gì?”

“Ngu Chi đâu?”

“Ngu Chi ở...... "

Chúc Song Song vừa muốn thốt ra, Ngu Hân Nghiên bên cạnh nháy mắt với cô ta, Chúc Song Song nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Em không biết anh hai, em không thấy cô ấy.”

Sắc mặt Phó Thời Thâm lạnh đến cực hạn: "Vừa rồi Tiểu Ngũ nói thấy em và cô ấy ở đi cạnh nhau.”

Chúc Song Song rất chột dạ, ánh mắt luôn né tránh, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:

 "Em thật sự không biết, anh hai, có phải Tiểu Ngũ nhìn lầm rồi không?"

 

Phó Thời Thâm căn bản không tin lời Chúc Song Song nói.

Tiến lên một bước, dùng sức bóp vai cô ta.

“Chúc Song Song, em có nói hay không? Nếu Ngu Chi xảy ra chuyện, em không gánh nổi trách nhiệm này.”

Đừng nói Chúc Song Song, cậu cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Bà ngoại Ngu Chi từng cứu mạng Phó lão thái thái, nhiều năm như vậy, Phó lão thái thái vẫn nhớ ân tình này.

Nếu Ngu Chi xảy ra chuyện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Anh hai, anh làm em đau”

Chúc Song Song đau đến nỗi nước mắt sắp trào ra.

Lúc này, thím hai Lâm Thu Dung đi tới.

“Thời Thâm, tình huống thế nào?”

Phó Thời Thâm giải thích:

 "Không thấy Ngu Chi, vừa rồi Tiểu Ngũ nói ở cùng một chỗ với cô ấy.”

Chúc Song Song giống như nhìn thấy cứu binh, khóc lóc năn nỉ: "Thím Hai, dì giúp con đi, con thật sự không biết gì cả.”

Nửa giờ sắp qua, Chúc Song Song nghĩ lát nữa lặng lẽ thả người ra, lúc này khẳng định đánh chết cô ta cũng không thừa nhận.

Lâm Thu Dung đánh giá Chúc Song Song và Ngu Hân Nghiên một cái, cũng biết trong chuyện này khẳng định có gì đó, bà bình tĩnh nói:

 "Song Song, bà ngoại Chi Chi đã cứu lão thái thái một mạng, nếu Chi Chi bởi vì con xảy ra chuyện gì, Chúc gia các con, ở Nghi Ninh này, không nhất định có thể trụ được.”

Bình thường vốn không quen thuộc, huống chi tay chân Chúc gia từ trước đến nay không sạch sẽ, Phó gia cũng chướng mắt bọn họ.

Chỉ là ngại một chút quan hệ thân thích kia, duy trì thể diện.

Lâm Thu Dung nói rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt kia của bà dường như có bản lĩnh nhìn thấu lòng người, hơn nữa mỗi một chữ của bà, đều khiến Chúc Song Song cảm thấy sợ hãi.

 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc