Nụ Hôn Rực Rỡ Vào Mùa Xuân

Chương 21:

Trước Sau

break

Hai tiếng rưỡi sau, xe lên đến đỉnh núi.

Phó Minh Minh lắc cánh tay Ngu Chi đang ngủ: "Chi Chi tỷ, tới rồi, mau dậy thôi.”

Ngu Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, xuống xe với Phó Minh Minh lúc Phó Thời Thâm rời đi nhìn thấy cặp sách rơi xuống từ ghế sau, thuận tiện lấy ra.

Mới vừa đi chưa được hai bước, đụng phải Ngu Chi trở về lấy đồ.

“Đi lên đi, đồ đạc anh mang lên cho em.”

“Cám ơn anh hai.”

Ngu Chi vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại, so với bình thường nhiều hơn vài phần hờn dỗi.

Phó Thời Thâm xách đồ đi về phía trước, sau đó đến sơn trang hội hợp với bọn họ.

Lương Dập nhìn thấy anh đến, hỏi một miệng: "Sao chậm như vậy, mấy tiểu tử này đều ăn xong rồi, tôi bảo người chuẩn bị cho các cậu một chút.”

Phó Thời Thâm khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó trả cặp sách lại cho Ngu Chi.

Tìm một phòng để đồ xuống trước, sau đó lại đây ăn cơm.

Ngu Chi đáp: "Được.”

Phòng của Ngu Chi, phòng của Phó Thời Thâm và Phó Minh Minh nằm cạnh nhau, ở giữa hai người bọn họ.

Cô vừa đi ra, thấy Phó Thời Thâm đang chờ ở bên cạnh.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

Ngu Chi có chút say xe, vừa mới xuống xe khẩu vị không được tốt lắm, nhưng Phó Thời Thâm cho rằng cô là lần đầu tới nơi này, cho nên cảm thấy ngại.

Vì thế chủ động múc cho cô một muỗng canh, trong canh có thịt gà và đậu phộng.

Ngu Chi chọn đậu phộng ra.

Phó Thời Thâm hỏi: "Không ăn đậu phộng sao?”

Ngu Chi mềm giọng trả lời: "Dị ứng đậu phộng.”

Từ nhỏ cô đã bị dị ứng đậu phộng, nhưng trước kia không chú ý, sau đó có một lần ở Ngu gia, mẹ Ngu Hân Nghiên thấy cô không thích ăn đậu phộng, liền ép cô ăn, sau đó cô trực tiếp vào bệnh viện.

Còn thiếu chút nữa mất mạng.

Cũng là từ lúc này đây, bà ngoại thật sự không yên lòng, mới đón cô đi, sau đó tình huống dị ứng đậu phộng cũng càng ngày càng nghiêm trọng, ăn một chút cũng sẽ xảy ra chuyện.

Phó Thời Thâm yên lặng ghi nhớ.

Lần sau khi múc cho cô, trong canh đã hoàn toàn không còn đậu phộng.

Ngu Chi ngẩng đầu nhìn hắn: "Cảm ơn anh.”

Phó Thời Thâm không thèm để ý đáp: "Chuyện nhỏ.”

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Phó Minh Minh đã ăn xong hai chén cơm.

“Anh hai, Chi Chi tỷ, em ăn xong rồi, các anh cứ từ từ ăn, em đi chơi với anh ba trước.”

“Ừ, đi đi.”

Trên bàn cơm chỉ còn lại Ngu Chi và Phó Thời Thâm, thoáng cái trở nên an tĩnh lại.

Ngu Chi chậm rãi ăn xong, Phó Thời Thâm cũng vừa vặn buông bát đũa xuống.

Phó Thời Thâm nói với cô: "Bồn tắm nữ ở bên cạnh, lát nữa em qua thẳng là được, bên trong không có ai, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

“Cám ơn anh hai.”

Phó Thời Thâm đột nhiên nhíu mày, nhắc nhở: "Đều là người nhà, sau này không cần nói cám ơn anh."

Ngu Chi nhất thời giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, lông mi run rẩy, thấp giọng đáp: "Đã biết anh hai.”

Vừa rồi có phải giọng nói quá nặng lời không?

Sau khi Ngu Chi đi, Phó Thời Thâm hiếm khi nghĩ lại chính mình.

Cô trở về phòng thay quần áo, sau đó đi tới bồn tắm nữ.

Bất quá bồn tắm nam cách cô cũng không xa, cô còn có thể nghe được tiếng bọn họ vui đùa ầm ĩ.

“Anh hai, anh thành thật khai báo, anh có hay không ở bên ngoài có bạn gái?"

Phó Kỳ ở nơi đó ồn ào.

“Không có.”

Giọng nói của Phó Thời Thâm vẫn thản nhiên như trước, như gió xuân phất vào mặt, mặc dù có chút lãnh đạm nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Lão Nhị Phó Minh Sanh cũng nhân cơ hội hỏi: 

"Anh hai, anh thích kiểu con gái gì? Có thể để mẹ em giới thiệu cho anh.”

Phó Thời Thâm không trả lời, nhưng Lương Dập lại cùng bọn họ đùa giỡn: "Đại ca các cậu thích cô gái sexy gợi cảm, giống như Marilyn Monroe.”

Phó Thời Thâm ngăn Lương Dập lại: "Bọn họ còn nhỏ, đừng ở trước mặt bọn họ nói bậy bạ gì đó.”

Lương Dập cười cười: "Cậu cho rằng bọn họ còn nhỏ, nói không chừng bọn họ còn hiểu nhiều hơn cậu, đám tiểu tử này vừa nhìn đã biết không phải là thành thật.”

Phó Minh Minh đứng ra kháng nghị: "Lương Dập ca ca, em cái gì cũng không biết, anh đừng oan uổng em.”

Lương Dập xoa xoa đầu cậu: "Được được, em nhỏ nhất, bất quá cũng không sao, sau này em lớn lên cũng sẽ biết.”

Phó Minh Minh bĩu môi: "Em cũng không muốn biết anh nói những thứ kia, khẳng định không phải thứ tốt.”

Lời này chọc cho mọi người cười ha ha.

Ngu Chi một bên ngâm mình một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nửa giờ sau đứng dậy thay quần áo, tính toán trở về phòng đọc sách.

Thời điểm này, cô cảm thấy có chút khát nước, đi ra rót trà.

Sau đó đụng phải Phó Minh Sanh đi ra nghỉ ngơi.

“Anh hai.”

Ngu Chi lễ phép chào hỏi.

Phó Minh Sanh nhìn Ngu Chi, đáy mắt hiện lên một tia bối rối, hắn càng nhìn càng cảm thấy Ngu Chi rất giống một người.

Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần.

Nhất định là vừa mới ngâm quá lâu, đầu óc không tỉnh táo, rõ ràng không phải một người.

Phó Minh Sanh hỏi cô: "Đi đâu vậy?”

Ngu Chi trả lời: "Khát nước, rót chén nước.”

Phó Minh Sanh tốt bụng hỏi: "Muốn anh dẫn em đi không?”

“Cám ơn anh hai, không cần.”

Ngu Chi tự mình đi đến đại sảnh.

Nhưng Phó Minh Sanh đột nhiên lại gọi cô lại.

“Ngu Chi.”

Ngu Chi quay đầu lại hỏi: "Anh hai còn có việc gì sao?”

Phó Minh Sanh đột nhiên cởi áo khoác của mình, sau đó buộc phía sau cho  cô.

“Quần áo bẩn rồi.”

Ngu Chi lập tức kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên.

Phó Minh Sanh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, Ngu Chi rốt cuộc không phải em gái của hắn, loại tình huống này hắn nhất thời cũng không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.

“Ngu Chi, anh còn có việc anh đi trước.”

“Cảm ơn...... cảm ơn anh hai.”

Ngu Chi không đi rót nước nữa, trực tiếp trở về phòng.

Kiểm tra một cái, quả nhiên là kỳ kinh nguyệt tới.

Ngu Chi nhất thời luống cuống.


 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc