“Bao nhiêu?”
Hà Lâm nuốt một ngụm nước miếng, bình thường các cô đi chơi cũng luyến tiếc, vừa nghĩ tới nhiều người như vậy, Hà Lâm cảm thấy máy mắn vì mình không đi cùng.
“Tốn của tôi hơn năm vạn, Ngu Chi mời bọn họ ăn cơm cũng tốn hơn một ngàn, còn kém số lẻ của tôi.”
Ngu Hân Nghiên càng nghĩ càng giận: "Hơn nữa mẹ tôi còn nhận được tin nhắn, hỏi tôi sao lại tốn nhiều tiền như vậy, sau khi biết tôi mời khách, mẹ tôi thiếu chút nữa mắng chết tôi, đều là chuyện tốt cậu làm.”
Hà Lâm vội vàng giải thích cho mình: "Hân Nghiên, cái này cũng không thể trách tớ, đây không phải đều là chuyện tốt Ngu Chi bọn họ làm sao, cậu hẳn là trách bọn họ, mà không phải trách tớ.”
Ngu Hân Nghiên đã khóc khi nghĩ đến những bất bình mà cô ta đã phải chịu đựng.
Hà Lâm muốn bù đắp: "Hay là tớ giúp cậu nghĩ biện pháp?”
Ngu Hân Nghiên quát lớn: "Cậu đừng nghĩ nữa, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.”
Ngu Hân Nghiên tạm thời cũng không muốn quan tâm tớ Ngu Chi, nếu đem cô bức nóng nảy, đến lúc đó cô đem thân phận con gái riêng của cô ta phơi bày ra ánh sáng, cô ta còn muốn làm người hay không.
Ngày hôm nay, Ngu Chi và Lương Bội đều rất thoải mái.
Bởi vì Ngu Hân Nghiên cả ngày cũng không tới trước mặt các cô chướng mắt.
-
Buổi tối tại Phó gia.
Ngu Chi về đến nhà, phát hiện Phó Thời Thâm cũng ở đây, cô nhẹ nhàng chào hỏi Phó Thời Thâm:
“Anh hai”
Phó Thời Thâm gật đầu với cô.
Đêm nay khó được tất cả mọi người ở đây, Phó Minh Sanh trở về viết luận văn, mà Phó Thịnh cũng không đi tham gia huấn luyện cờ vây.
Trên bàn ăn.
Phó Thời Thâm mở miệng hỏi: "Ôn tuyền sơn trang của Lương Dập đã chuẩn bị xong, cậu ấy hỏi các em có muốn qua chơi một hai ngày không.”
Lương Dập là bạn tốt nhiều năm của Phó Thời Thâm, đối với mấy em trai Phó gia từ trước đến nay quan hệ cũng không tệ, có cái gì chơi vui sẽ gọi bọn họ.
Nghe đến đó, ánh mắt Tiểu Ngũ đều sáng lên.
“Được, anh hai, khi nào chúng ta đi?”
“Thứ bảy đi, chờ các em được nghỉ.”
“Thật tốt quá!"
Phó Minh Minh giơ hai tay tán thành.
Phó Thời Thâm lại nhìn về phía Phó Kỳ, Phó Kỳ không chút suy nghĩ liền trả lời: "Lương Dập ca gọi chúng ta, vậy đương nhiên đi rồi.”
Phó Minh Sanh với Phó Thịnh đồng ý đi, vừa vặn đi thả lỏng một chút.
Phó Thời Thâm lại nhìn về phía Ngu Chi không nói gì, giọng nói không khống chế được mà nhẹ nhàng hơn: "Em thì sao? Cùng đi không?”
Ngu Chi còn đang rối rắm, cô vốn định tuần này ở nhà làm mấy bộ bài thi, nếu ra ngoài chơi, nhiệm vụ khẳng định sẽ không hoàn thành.
Lúc này Phó Minh Minh kéo cánh tay cô làm nũng nói: "Đi đi, Chi Chi tỷ tỷ đi chơi với chúng ta đi.”
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Phó Minh Minh, Ngu Chi thật sự không có cách nào cự tuyệt, liền gật đầu.
Phó Thời Thâm vẫn không quên nhắc nhở: "Cần thay quần áo gì đó, các em tự mang đi.”
“Biết biết biết.”
Tiểu Ngũ rất tích cực.
-
Mùa đông ở Nghi Ninh rất lạnh, hơn nữa còn không phải hoàn toàn lạnh, trong không khí dính dính, gió lạnh thổi rất không thoải mái.
Chiều thứ sáu lúc sắp tan học, Lương Bội lôi kéo Ngu Chi nói: "Chi Chi, mẹ tớ cho tớ hai phiếu ngâm suối nước nóng, ngày mai chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi? Thời tiết quỷ quái này tớ thật sự không chịu nổi.”
“Nhưng tớ đã hẹn với người khác rồi."
Ngu Chi đang làm bài thi, ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn Lương Bội.
Lương Bội kinh ngạc hỏi: "Với ai?”
Ngu Chi trả lời: "Anh hai tớ.”
Thì ra là hẹn với người nhà, Lương Bội cũng không nói gì nữa, đáp: "Vậy được rồi, mọi người đi chơi đi, chơi vui vẻ.”
“Ừ, cậu hỏi xem có người khác đi cùng cậu không.”
Lương Bội cười nói: "Không có việc gì, vừa lúc em họ tớ quấn quít lấy tớ dẫn nó đi, nếu cậu không đi, vậy tớ dẫn nó đi.”
“Được.”
-
Buổi tối về đến nhà.
Phó Minh Minh bọn họ đang thu dọn đồ chơi cùng đồ ăn vặt, chỉ có Ngu Chi mang theo mấy bộ bài thi nhét vào trong cặp sách.
Phó Minh Minh tò mò hỏi:
"Chi Chi tỷ, chúng ta không phải đi ra ngoài chơi sao, chị như thế nào còn mang bài thi?"
Ngu Chi cười trả lời: "Lúc rảnh rỗi có thể làm một chút.”
Thấy Ngu Chi cố gắng như vậy, Phó Minh Minh cũng do dự, cậu còn đang rối rắm chính mình cũng biết có nên mang theo một ít sách hay không.
Cuối cùng, cậu mang theo một cuốn truyện tranh.
“Hì hì, đọc truyện tranh coi như là học tập.”
Tiểu Ngũ cười đến quá mức đáng yêu, Ngu Chi nhịn không được sờ sờ đầu của cậu.
Ngày hôm sau xuất phát đi sơn trang.
Phó Kỳ cùng với Phó Minh Sanh còn có Phó Thịnh ngồi xe tài xế đi trước, Ngu Chi cùng Phó Minh Minh chờ Phó Thời Thâm bận rộn xong lại ngồi xe của anh đi qua.
Nhưng Phó Thời Thâm vẫn không ra khỏi thư phòng.
Phó Minh Minh chờ cũng có chút sốt ruột.
“Anh hai sao còn chưa xong?”
Ngu Chi trấn an cậu: "Đừng nóng vội, chờ một chút.”
Phó Minh Minh ôm cặp sách chờ, qua một hồi lâu, cửa thư phòng răng rắc mở ra, Phó Minh Minh lập tức nhảy dựng lên.
“Anh hai, anh xong chưa?”
“Được rồi.”
Phó Thời Thâm từ thư phòng lầu hai đi xuống.
Anh nhìn Ngu Chi cùng với Tiểu Ngũ một cái, hỏi: "Đồ đạc đều chuẩn bị xong chưa?”
Tiểu Ngũ dùng sức gật đầu nói: "Được rồi được rồi.”
“Ra xe chờ anh đi.”
“Dạ.”
Phó Minh Minh nắm tay Ngu Chi, miệng còn cao hứng nói: "Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi.”
Đường lên núi khá xa, Phó Thời Thâm nhìn hai người ngồi phía sau, nhắc nhở một câu: "Nếu buồn ngủ có thể ngủ một lát.”
Phó Minh Minh tuổi còn nhỏ thể lực tốt, cậu lầm bầm nói: "Không có việc gì, em không buồn ngủ.”
Nhưng Ngu Chi có chút say xe, ngồi một hồi đã ngủ thiếp đi.
Phó Minh Minh còn đang chơi trò chơi, Phó Thời Thâm nhìn về phía cậu làm một cái tư thế im lặng, Phó Minh Minh lúc này mới chú ý tới Ngu Chi đang ngủ, hạ thấp giọng xuống.