Nụ Hôn Rực Rỡ Vào Mùa Xuân

Chương 22:

Trước Sau

break

Lần này kinh nguyệt đến sớm, cô không có chuẩn bị gì, cũng không mang theo thứ đó.

Ngu Chi trốn ở trong phòng lâm vào cảnh túng quẫn, không biết hai ngày tới sẽ như thế nào. Thậm chí không ra ngoài ăn tối.

Trên bàn cơm, Phó Minh Minh nói: "Chi Chi tỷ nói nàng không đói bụng, hiện tại không muốn ăn cơm, để cho chúng ta ăn trước, buổi tối nếu nàng đói bụng lại ăn.

Là thân thể không thoải mái sao?

Phó Minh Minh suy nghĩ một chút trả lời: "Hình như cũng không có, không nhìn ra bộ dáng không thoải mái.

Lúc này Phó Minh Sanh nói với Phó Thời Thâm: 

"Anh hai, anh lại đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

Phó Kỳ ngắt lời: "Lời gì thần bí bí, không thể nói ở chỗ này sao?”

Phó Minh Sanh cười nói: "Không tiện.”

Anh lại nhìn về phía Phó Thời Thâm: "Anh hai, anh theo em qua đây một chút.”

Phó Thời Thâm đi theo anh ta ra ngoài.

Phó Thời Thâm nói: "Ngu Chi chắc đang trong kỳ kinh nguyệt, em đoán cô ấy không mang theo những thứ đó, vì vậy không tiện ra ngoài ăn cơm”

Phó Thời Thâm nhíu mày nói: "Chuyện khi nào?”

“Buổi chiều đi, buổi chiều lúc em đi toilet, ở trên đường tình cờ đụng phải cô ấy, sau đó mới biết.”

“Được, anh biết rồi, em đi ăn cơm trước đi.”

 

Phó Thời Thâm xoay người đi ra cửa.

Lương Dập nhìn thấy Phó Thời Thâm không tới, hỏi: "Sao anh hai cậu không về?”

Phó Minh Sanh giả ngu: "Không biết, có thể là có chuyện gì đi.”

Phó Kỳ thắc mắc hỏi: "Thành thật khai báo, giữa hai người rốt cuộc có bí mật gì?”

“Em cũng biết là bí mật còn hỏi, lão tam, em thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện.”

Phó Minh Sanh đột nhiên nói vẻ mặt chính diện, khiến Phó Kỳ không còn gì để nói.

Trong phòng, Ngu Chi còn đang ôm bụng.

Trong lúc nhất thời, sách cũng đọc không vào, bài thi cũng viết không vào chỉ cảm thấy cuộc sống đặc biệt gian nan.

Sau đó dứt khoát nằm ở trên giường, lại cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cho đến khi bị một tiếng gõ cửa đánh thức.

Ngu Chi chịu đau từ trên giường đứng lên, mở cửa thấy là Phó Thời Thâm.

“Anh hai, có chuyện gì sao?”

Phó Thời Thâm đưa cho cô một cái túi nhựa màu đen, sau đó nói với cô: "Lát nữa ra ngoài ăn cơm.”

Nói xong Phó Thời Thâm liền rời đi.

Ngu Chi mở ra nhìn, mới phát hiện trong túi nilon màu đen chứa băng vệ sinh.

Nhất thời cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại.

Nhìn về phía bóng dáng Phó Thời Thâm, cảm xúc trong lòng lúc này rất phức tạp.

Cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay băng vệ sinh xong mới ra cửa.

Hôm nay thức ăn trên bàn đều tương đối thanh đạm, Phó Thời Thâm gọi cô lại đây:

 "Em ăn một chút đi nếu không buổi tối sẽ đói."

“Dạ”

Ngu Chi chỉ cảm thấy giọng nói của mình rất nhỏ, cũng không biết anh có nghe thấy hay không.

Buổi tối.

Tất cả mọi người ở trong phòng xem phim kinh dị, Ngu Chi vốn thân thể đã không thoải mái, hơn nữa nhát gan cho nên cũng không có đi xem, ở trong phòng mình làm bài tập.

Lúc viết đến xuất thần, đột nhiên bên ngoài có người tới gõ cửa.

“Ngu tiểu thư, đây là nước đường Phó thiếu gia bảo chúng tôi chuẩn bị cho cô.”

"Cảm ơn."

Ngu Chi tiếp nhận nước đường đỏ còn đang bốc hơi nóng trở lại phòng, hơi nước thổi vào khuôn mặt trắng noãn của thiếu nữ, Ngu Chi cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của mình.

Giống như có vô số con nai con, va chạm loạn xạ trong lòng cô.


 

-


 

Ngày hôm sau Ngu Chi cũng không có đi ngâm suối nước nóng.

Buổi sáng đến phòng chiếu phim xem một bộ phim, buổi chiều ở trong phòng mình làm bài tập.

Chiều tối mọi người chuẩn bị về nhà.

Vẫn giống như lúc trước, Ngu Chi và Phó Minh Minh ngồi xe của Phó Thời Thâm.

Nhưng lúc trở về trên tay Ngu Chi có thêm một bộ quần áo, là của Phó Minh Sanh.

Phó Minh Minh tò mò hỏi: "Chi Chi tỷ, quần áo của anh hai sao lại ở chỗ chị?”

Ngu Chi trả lời: "Hôm đó trời lạnh, anh hai cho chị mượn mặc, chị định giặt rồi trả lại cho anh ấy.”

“Thì ra là như vậy.”

 

……

 

Vừa về đến nhà, Ngu Chi lập tức cầm quần áo Phó Minh Sanh đi giặt, sau đó treo ở ban công trong phòng mình, dự định sẽ tìm một cơ hội trả lại cho anh ta.

 

……..

 

Sáng thứ hai.

Ngu Chi vừa trở lại trường học, Lương Bội đã khẩn cấp đến chia sẻ với cô.

“Đúng rồi, tớ còn chưa hỏi, các cậu đi suối nước nóng nào?"

“Chỗ Cửu Long sơn trang.”

“Mẹ nó."

Lương Bội giật mình nói:

"Đây chính là suối nước nóng tư nhân, rất nhiều người muốn đi cũng không đi được, Chi Chi cậu thành thật nói cho tớ biết, trong nhà cậurốt cuộc là lai lịch gì?”

Ngu Chi đang muốn giải thích với cô một chút, Lương Bội còn nói: "Được rồi được rồi, tớ đùa thôi, tớ biết cậu không muốn nói những lời này, hay là đừng nói nữa.”

Lương Bội nói sang chuyện khác: "Thế nào, suối nước nóng trên đó vui không? Tớ nghe nói suối nước nóng trên đó siêu sạch sẽ, hơn nữa đầy đủ tiện nghi.”

Ngu Chi nói cho nàng biết: "Tớ chỉ ngâm một hồi, sau đó đến kỳ kinh nguyệt.”

Lương Bội: "Cái gì?”

“Thế nào, có khó chịu hay không.”

“Thật đáng tiếc, chẳng phải là không chơi được gì sao"

Lương Bội cũng cảm thấy tiếc thay cho cô.

Ngu Chi cũng cảm thấy tiếc nuối:

 "Không nhiều lắm, nhưng tớ mang bài tập qua, còn xem hai bộ phim, cũng không nhàm chán.”

“Cũng chỉ có cậu ngâm suối nước nóng còn mang bài thi đi làm."

Lương Bội nhịn không được châm chọc:

"Thiếu nữ thiên tài như cậu, còn cố gắng như vậy cậu bảo những người khác sống thế nào?”

“Đương nhiên có thể sống tốt, mỗi người chúng ta thích đồ vật không giống nhau, cậu vẽ rất tốt, bơi lội cũng rất tốt đây là thứ tớ so ra kém hơn cậu.”

Ngu Chi tạm thời không tìm được thứ mình thích, chỉ có thể bỏ công sức vào học tập.

Lương Bội cảm thấy mình được an ủi rất nhiều.


 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc