“Thật ra cũng không hẳn…” Tống Mẫn Tinh lúng túng nói: “Chỉ là tớ muốn nó mau khỏi nên mấy ngày nay đặc biệt cẩn thận.”
Dù gì sau này còn phải đi cắm trại nữa.
Cả hai cùng lớp, thậm chí còn ngồi cùng dãy, lúc vào lớp thì thấy Thôi Trạch đã có mặt, đang ngả người tựa vào lưng ghế, thong thả nhìn hai người bước vào.
Úc Lê, Tống Mẫn Tinh và Thôi Trạch là nhóm ba người nổi tiếng của trường, từ tiểu học đến cấp ba chưa từng thiếu ai.
Úc Lê ngồi ngoài cùng bên trái, giữa là Tống Mẫn Tinh, sau đó mới đến Thôi Trạch, theo lời Tống Mẫn Tinh thì Thôi Trạch là người giỏi đóng vai “trà xanh” nhất, nếu ngồi cạnh Úc Lê thì kiểu gì cũng sẽ lén nói xấu cô ấy, phá hoại tình bạn giữa cô và Úc Lê, nên cô tuyệt đối không chịu.
Vừa định thu lại ánh mắt, đúng lúc thầy giáo đẩy cửa bước vào, phía sau còn có hai nữ sinh đi theo, cô thuận thế nhìn sang.
Các bạn học dưới lớp cũng lập tức chú ý, tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
“Chuyển trường à? Thời điểm này còn có học sinh chuyển trường sao?”
“Cô tóc dài trông cũng xinh đấy.”
“Lạ thật, chưa từng thấy qua, là con nhà ai vậy?”
Ánh mắt Úc Lê vô tình chạm phải một trong hai người, cô gái đó để tóc dài, trông dịu dàng, mỉm cười nhẹ với cô.
Úc Lê khẽ nhướn mày.
Thầy giáo đứng yên, dịu giọng mở lời: “Xem ra mọi người đoán đúng rồi, quả thật là học sinh chuyển trường.”
Thầy bảo hai người bước lên giữa bục giảng: “Tự giới thiệu một chút nhé.”
“Trịnh Thụy Trân, Lưu Nghệ Na.”
Lưu Nghệ Na?
Úc Lê lục lại trong đầu cái tên này, cảm thấy hơi quen tai, cô chắc chắn mình đã từng nghe qua từ hồi còn nhỏ.
“Ồ, thật sự có học sinh chuyển trường à, lại còn đến hai người cơ đấy.”
Bạn cùng bàn phía trước vốn đang ngủ gật, bị tiếng bàn tán trong lớp làm phiền, cáu kỉnh đập mạnh lên bàn một cái.
“Cậu biết họ sao?” Úc Lê hỏi.
Trịnh Chi Hà mắt sáng rỡ như sao, quay đầu lại thật nhanh, “Úc Lê!”
“Cậu cũng thấy ồn ào đúng không?” Không đợi Úc Lê trả lời, cô nàng đã tiếp lời luôn: “Tớ nghe nói rồi, là do hội trưởng hội đồng quản trị dàn dựng đấy, chắc là để nâng cao danh tiếng trường và tỷ lệ đậu đại học? Nói chung là chọn vài học sinh nghèo từ bên ngoài vào học thử, không biết đột nhiên nổi lòng tốt cái gì.”
Học sinh trong trường phần lớn đều xuất thân từ gia đình có điều kiện, nếu không đậu đại học trong nước thì thường lựa chọn du học, nghe thì có vẻ hào nhoáng, nhưng đối với người theo đuổi sự nghiệp giáo dục như hội trưởng hội đồng quản trị thì lại chẳng phải chuyện gì đáng mừng.
Trịnh Chi Hà xoa xoa mũi: “Nhưng tớ nhớ không nhầm thì mỗi lớp chỉ có một suất học sinh đặc cách thôi mà? Sao giờ lại xuất hiện hai người?”
Trên bục giảng, phần giới thiệu của Lưu Nghệ Na đã gần đến đoạn kết, đúng như vẻ ngoài dịu dàng của cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm, rất dễ tạo thiện cảm với người khác.
“…Nói thật thì, biết đâu hồi nhỏ tôi đã từng gặp vài bạn ở đây rồi.” cô bất ngờ nói thêm.
“Hả?” Lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp, “Gặp ở đâu vậy?”
Lưu Nghệ Na mỉm cười, “Ba tôi là Lưu Đạo Vũ, năm tôi bảy tuổi đã theo ông sang nước ngoài sinh sống, trước đó có thể từng gặp mọi người trong một buổi tiệc nào đó.”
“À, chú Lưu Đạo Vũ.” Có người phản ứng lại, người này cũng là một nhân vật trong giới thượng lưu thủ đô, chỉ là đã nhiều năm không về nước.