Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 10 :

Trước Sau

break

Thầy giáo đứng bên cạnh ánh mắt hơi dao động, thì ra đều cùng một vòng quan hệ, chắc hẳn sẽ nhanh chóng hòa nhập với lớp học.
Úc Lê cũng chợt nhớ ra vì sao thấy cái tên Lưu Nghệ Na quen tai, hóa ra là từ câu chuyện tình từng gây xôn xao giữa ba cô ta là Lưu Đạo Vũ và một người phụ nữ bình dân. Người phụ nữ bình thường ấy đã sinh ra Lưu Nghệ Na, nhưng vì khác biệt về địa vị mà không thể kết hôn, Lưu Đạo Vũ từng phản kháng lại gia tộc trong vài năm, cuối cùng cũng mệt mỏi, hay nói cách khác, tình yêu của đàn ông tệ bạc luôn ngắn ngủi, chỉ vài năm là tan biến.
Lưu Nghệ Na bảy tuổi, Lưu Đạo Vũ đưa cô sang nước F, từ đó đến nay chưa từng quay lại.
Còn người phụ nữ ấy, thì bị bỏ lại trong nước, lặng lẽ biến mất không ai hay biết.
Nói một cách nghiêm túc thì thân phận của Lưu Nghệ Na hơi nhạy cảm, nhưng dù sao vẫn có ba là chỗ dựa, các bạn trong lớp cũng sẽ không cố ý làm khó cô.
Có lẽ bản thân cô cũng hiểu điều đó, nên mới cố ý nhắc đến gia thế, so với để người khác dò hỏi, chẳng bằng chủ động ra tay trước.
Úc Lê có chút trầm ngâm, trong ấn tượng của cô, Lưu Nghệ Na là người rất hướng nội, lúc nào cũng cúi đầu, chẳng bao giờ nói chuyện với ai, hồi còn nhỏ mỗi lần tham dự tiệc tùng, Lưu Nghệ Na đều đứng một mình trong góc ngẩn người.
Bây giờ lớn lên thì có vẻ thay đổi tính cách, có lẽ do ở nước ngoài lâu nên đã trưởng thành hơn?
Úc Lê tạm gác lại nghi ngờ.
Đến lượt người còn lại giới thiệu, ban đầu Úc Lê cũng không định để tâm, không ngờ người đó mở miệng liền nói một câu khiến cả lớp chấn động: “Tôi biết mấy người nhà giàu các người thích chơi mấy trò bắt nạt, nhưng tôi không phải dạng dễ bị ăn hiếp.”
Cả giáo viên cũng sững người.
Phía trước, Trịnh Chi Hà bật ra một tiếng cười khẩy: “Tên gì nhỉ, Trịnh Thụy Trân? Cùng họ với mình mà tính cách kiểu gì vậy trời.”
Tống Mẫn Tinh cũng nghe thấy, không nhịn được chen vào: “Người này chắc xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả?”
Cô hào hứng hẳn lên: “Lê Lê, sắp có kịch hay xem rồi.”
Úc Lê khẽ kéo khóe miệng, thật ra lớp này không có ai thực sự quá quắt, ít nhất là trước mặt cô thì chưa từng. Cũng chẳng ai rảnh rỗi đến mức bỏ thời gian ra để đi bắt nạt người khác, ban ngày học trên lớp, buổi tối lại học thêm, cuối tuần còn phải học cả kiến thức quản lý, ai nấy đều mệt mỏi chẳng khác gì nhau.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ sẽ cam chịu bị khiêu khích.
Trịnh Thụy Trân để tóc ngắn ngang vai, gương mặt không có gì nổi bật nhưng ánh mắt thì đầy kiên quyết, cô không phải người thủ đô, đến từ một huyện trực thuộc thành phố. Trước khi chuyển đến đây cô đã tự nhủ, tuyệt đối không được để bản thân chịu thiệt.
“Tôi biết các người thích nhất là bắt nạt mấy đứa học giỏi nhưng hoàn cảnh khó khăn, như vậy mới làm nổi bật được cảm giác vượt trội của mình. Nhưng tiếc là, tôi không phải người dễ bị bắt nạt đâu!”
“Trước khi động vào tôi, tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”

Bốp, có ai đó làm rơi sách giáo khoa xuống đất.
Ngay sau đó là một tràng cười lớn vang lên.
“Hahaha, cô ta tưởng mình là ai vậy, nhà không có tiền nhưng học giỏi thì sao, đến Úc Lê còn chẳng lên tiếng kia mà!”
“So với bọn này thì chính cô mới là người ngạo mạn đấy nhé, người gây sự trước là cô chứ ai!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc