Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 11 :

Trước Sau

break

“Kỳ trước tự dưng bị dán mác bắt nạt, làm như mình không bắt nạt cô ta thì uổng cái tiếng xấu ấy vậy.”
“Chặc.” Thôi Trạch đan hai tay vào nhau, trao đổi ánh mắt với Úc Lê, còn ở giữa, Tống Mẫn Tinh đã cười đến không thở nổi.
“Ôi trời ơi cái chân của tôi, đụng vào rồi đụng vào rồi!”
Trịnh Thụy Trân đứng trên bục giảng, mặt đỏ ửng vì ngượng, cô không hiểu bọn họ đang cười cái gì, rõ ràng cô đâu có nói gì buồn cười.
Đáng ghét, đúng là không coi cô ra gì, cái bọn nhà giàu đáng ghét này.
Cuối cùng vẫn là thầy giáo giải vây cho Trịnh Thụy Trân đang lúng túng không biết xuống đài thế nào, sắp xếp cho cô ngồi ở hàng cuối cùng, sau đó mới bắt đầu vào tiết học.
Buổi sáng náo nhiệt trôi qua, đến giờ ăn trưa, Trịnh Chi Hà đi cùng Úc Lê. Bên ngoài vẫn thường nói Tống Mẫn Tinh là “tay sai số một” của Úc Lê, còn Trịnh Chi Hà là số hai.
Úc Lê từng nghe những lời đồn như vậy, Trịnh Chi Hà chỉ học chung lớp với cô từ cấp hai, khi đó vừa vào lớp đã vồn vã chạy tới chào hỏi, cô nhớ mẹ mình là Lý Hiền Châu có một nhóm bạn thân được gọi là nhóm “bạn hữu thân cận”, trong đó có một người là phu nhân họ Trịnh.
Đó là mẹ của Trịnh Chi Hà. Vì tình cảm của mẹ cô, Úc Lê đương nhiên phải nể mặt, từ đó cả nhóm mới bắt đầu chơi chung với nhau. Cũng vì chuyện này mà Tống Mẫn Tinh đã giận dỗi suốt mấy ngày.
Ba người tìm một bàn trống ngồi xuống, Thôi Trạch thì thường ăn với đám con trai trong lớp, nên lúc này chỉ còn lại Úc Lê, Tống Mẫn Tinh và Trịnh Chi Hà.
Vừa mới bắt đầu ăn, Trịnh Chi Hà đã hỏi Úc Lê sau khi tan học có muốn đi chơi cùng bọn cô không.
“Cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau, khai giảng ngày đầu tiên tất nhiên phải có hoạt động tập thể rồi.”
“Là một khu giải trí mới khai trương, bên trong còn có sân thể thao nữa, Úc Lê cậu chơi tennis mà, có thể đến đó đánh một trận.”
“Ăn xong rồi ghé live house chơi tiếp cũng được. Nói chung muốn làm gì cũng được hết. Đi nha Úc Lê, đi nha đi nha.”
Trịnh Chi Hà chắp tay cầu khẩn, Tống Mẫn Tinh thì không vui, chân cô còn đang trật thế này thì đi chơi kiểu gì.
Úc Lê nhìn Trịnh Chi Hà một cái rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Tống Mẫn Tinh lập tức nói: “Chân bị trật không thành vấn đề, tớ cũng đi.”
Buổi tụ họp được quyết định như thế, suốt cả buổi chiều không khí trong lớp rất vui vẻ, mọi người dường như cố tình phớt lờ Trịnh Thụy Trân, chỉ chờ tan học để cùng nhau đi chơi.
Hội sở mà Trịnh Chi Hà nói đến nằm không xa trường, có người đã chủ động liên hệ trước với nhân viên ở đó, hội sở còn đặc biệt cho xe đến đón. Lúc lên xe, Úc Lê để ý thấy Lưu Nghệ Na cũng ngồi trên xe.
Mới chỉ một ngày, cô ấy đã kết bạn được rồi.
Buổi tối còn có tiết học phụ đạo, nên Úc Lê chỉ định thư giãn một lúc tại hội sở. Trịnh Chi Hà kéo cô đi đánh tennis, khiến mọi người trêu chọc là đúng kiểu tràn đầy năng lượng.
Có người nói: trường học đúng là nơi hút cạn tinh lực của người ta, học nguyên một ngày mà vẫn còn sức để bày trò.
Trong đó, Tống Mẫn Tinh là người hô hào to nhất, chẳng còn cách nào khác, với cái chân trật của mình, cô chỉ có thể chơi bài hoặc hát karaoke.
Thế nhưng, dù ngoài miệng ai cũng tỏ vẻ chê bai, đến khi bước vào sân thì gần như tất cả đều có mặt, thậm chí có vài người còn ra sân trước cả Úc Lê.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc