Lưu Nghệ Na yên lặng đi bên cạnh nhóm bạn mới quen hôm nay. Cô là người làm gì cũng thận trọng, ngày đầu nhập học gần như chưa bắt chuyện với ai.
Lúc này nhìn thấy cảnh trên sân, cô có chút không kìm được: “Cứ tưởng mọi người đều không muốn đến.”
“Sao có thể chứ.” Người bạn kia trả lời nhẹ nhàng: “Úc Lê ở đây mà, tất nhiên là phải chơi cùng Úc Lê rồi.”
“Ồ?” Lưu Nghệ Na khẽ cười: “Cậu rất thích cô ấy à, Quyền Úc Lê?”
Người kia ngạc nhiên liếc nhìn cô: “Quên mất, hôm nay cậu mới nhập học, này, hồi nhỏ cậu chưa từng gặp Úc Lê sao?”
Vừa nói vừa chống cằm suy nghĩ: “Có ai mà không thích Úc Lê được chứ?”
Lưu Nghệ Na nghiêng đầu, cuối cùng chỉ im lặng không nói gì.
Người bạn kia còn định nói gì đó, ánh mắt khẽ đảo rồi bỗng kéo nhẹ tay áo Lưu Nghệ Na: “Cậu nhìn kìa, người đó có phải là bạn học mới không?”
Lưu Nghệ Na theo ánh nhìn nhìn sang, thấy Trịnh Thụy Trân đang cầm chổi quét dọn khu vực sân bóng trống, người quản lý đi ngang qua tiện thể bảo cô ấy nhặt hết đám bóng tennis rơi vãi trên sàn.
Cùng lúc đó, Úc Lê cũng nhìn thấy Trịnh Thụy Trân. Mọi chuyện bắt đầu từ cú phát bóng quá mạnh của Trịnh Chi Hà, rõ ràng là bóng đã ra ngoài sân, Úc Lê dứt khoát không đón bóng. Ai ngờ quả bóng đó lại bay trúng người đang cúi xuống nhặt bóng là Trịnh Thụy Trân.
Chính xác thì là trúng bên cạnh chân, nhưng Trịnh Thụy Trân vẫn bị một phen giật mình hoảng hốt, chưa đợi người trên sân kịp phản ứng, cô đã lập tức ném luôn cả rổ bóng trên tay xuống đất, bóng văng tứ tung, rồi lớn tiếng hét lên với Úc Lê:
“Biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện thế này! Cố tình nhắm bóng vào người tôi, tôi còn nghĩ các người sẽ diễn cho giống một chút, không ngờ đến giả vờ cũng không thèm, dám lấy bóng ném thẳng vào tôi luôn!”
Cô ta bước thẳng về phía Úc Lê: “Xin lỗi tôi ngay!”
Úc Lê: “?”
Mọi người xung quanh: “?”
Thật lòng mà nói, họ hoàn toàn không hiểu nổi logic trong đầu của Trịnh Thụy Trân.
Sợ Úc Lê bị liên lụy, Trịnh Chi Hà lập tức chạy mấy bước đến chắn trước mặt cô: “Cậu có bị sao không vậy, trước hết là bóng là do tớ phát, thứ hai rõ ràng nó còn chưa trúng vào người cậu, hét toáng lên làm gì chứ?”
Trịnh Thụy Trân lớn tiếng: “Sao lại không trúng! À tôi hiểu rồi, là cậu tiếc vì không trúng vào tôi đúng không? Sao cậu lại độc ác như vậy!”
Cô ta gào lên không chút kiêng dè, hoàn toàn không để ý rằng mọi người xung quanh đã bắt đầu tụ lại.
Tống Mẫn Tinh lạnh lùng nhìn Trịnh Thụy Trân, trong đầu chỉ hiện lên một câu mà Thôi Trạch thường nói cô ta không thông minh cho lắm. Đúng, Tống Mẫn Tinh thừa nhận Thôi Trạch nói đúng, cô học hành không giỏi, đánh đàn cũng không ra sao, đầu óc thì càng không nhanh nhạy bằng Thôi Trạch.
Nhưng để dạy dỗ Trịnh Thụy Trân thì không cần phải dùng đến đầu óc.
Chỉ cần cô nói một câu thôi, những người ở đây sẽ lập tức nhặt bóng lên ném thẳng về phía Trịnh Thụy Trân, cho cô ta biết thế nào mới thật sự gọi là “cố tình”.
Thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra, người quản lý của hội sở đã vội vàng chạy ra, kéo Trịnh Thụy Trân lại rồi cúi đầu xin lỗi mọi người liên tục.
“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, cô ấy là người mới, vẫn chưa được huấn luyện đầy đủ, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền các vị.”
“Chúng tôi cam kết sẽ cải thiện việc đào tạo, bảo đảm sẽ không để chuyện như hôm nay tái diễn, mong các vị có thể rộng lòng tha thứ.”
“Để thể hiện thành ý, hôm nay toàn bộ chi phí của các vị tại hội sở sẽ được miễn, chúng tôi biết điều này với các vị có thể không đáng kể, nhưng xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để bù đắp.”