Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 8 :

Trước Sau

break

Quyền Bính Hách không nói thêm gì nhưng trong lòng ông, không một gia tộc nào có thể sánh với nhà họ Quyền, ông chưa từng can thiệp vào chuyện kết giao bạn bè của Úc Lê.
Ông luôn cho hai anh em sự tự do, vì tin rằng cả hai đều biết chừng mực.
Chỉ cảm thán một câu khi thấy Úc Lê ăn mặc quá đơn giản: “Ôi chao, con gái ba mặc lễ phục mà không đeo lấy một món trang sức nào, chẳng lẽ không có cái nào hợp sao? Ba sẽ bảo người mang tới cho con.”
Úc Lê cũng không để tình cảm của ba bị uổng phí, cô mím môi, cảm giác tủi thân lập tức dâng lên, chỉ vài câu đã kể hết chuyện xảy ra trong buổi tiệc, cô không vui: “Ba ơi, cô ta đeo cùng kiểu dây chuyền với con, con trở thành trò cười cho mọi người rồi, mất mặt lắm.”
Quyền Bính Hách cũng thấy không hài lòng, nhưng vẫn chọn cách an ủi: “Ai dám cười con, con gái của chúng ta không cần lo, dù là ai thấy con cũng chỉ có thể cúi đầu mà nói chuyện.”
“Ngày mai sẽ có người mang đồ mới tới cho con.”
Ông dường như không cho rằng cách giáo dục của mình có vấn đề, nói xong mấy chuyện lặt vặt liền đi thẳng vào chuyện chính: “Ba nhớ con sắp khai giảng rồi đúng không? Còn hai ngày nữa thì phải?”
Thì ra là đang đợi để nói chuyện này, Úc Lê lập tức hiểu ý, cô ngồi xuống bên cạnh Quyền Bính Hách: “Hai ngày nữa.” thời gian này chắc chắn là thư ký nhắc, chứ Quyền Bính Hách thì chẳng bao giờ nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Khai giảng xong, Úc Lê sẽ bước vào năm cuối cấp ba, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
“Gia sư lần trước, con thấy thế nào?” Quyền Bính Hách hỏi.
“Tạm thời không có vấn đề gì.” Úc Lê cam đoan với ông, gương mặt đầy tự tin, “Ba yên tâm, vị trí nhất toàn khối sẽ luôn là của con.”
Đây chính là câu trả lời mà Quyền Bính Hách muốn nghe, dù là Quyền Tại Cảnh hay Úc Lê, cả hai đều là niềm kiêu hãnh để ông đem ra khoe, ông vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt hiền hòa: “Úc Lê không cần phải quá vất vả, mỗi ngày ba nỗ lực đi làm vì cái gì chứ, chẳng phải chỉ để con sống thật tốt sao.”
Úc Lê lập tức nói lời ngọt ngào, giọng rất tự nhiên: “Chính vì thế nên con mới càng phải cố gắng để báo đáp ba chứ.”
Úc Lê nói xong khiến Quyền Bính Hách cảm thấy vô cùng yên tâm, trên mặt hiện rõ vẻ hài lòng.
Cô tiễn ông rời đi bằng ánh mắt, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh năm xưa khi Quyền Bính Hách đưa cô đến trường tiểu học.
Lúc đó cô mới sáu tuổi, Quyền Bính Hách đưa cô tới cổng trường, câu đầu tiên ông nói là “Úc Lê đi học chơi vui nhé”, nhưng ngay câu thứ hai đã đổi thành “Nhưng mà hồi ba đi học lúc nào cũng xếp hạng nhất, Úc Lê chắc chắn cũng làm được đúng không”.
Ông rất sĩ diện, tuyệt đối không cho phép thành tích của con cái trở thành điểm yếu để người khác công kích mình.
Từ nhỏ cô đã được nhồi vào đầu một quan niệm, đi học thì nhất định phải đứng nhất, làm sao Úc Lê không hiểu tính cách của Quyền Bính Hách cho được.
Người ba này của cô, chỉ cần khiến ông hài lòng, thì ông chính là người ba tốt nhất trên đời.
Dù đúng hay sai, ông sẽ luôn đứng về phía bạn, giúp bạn giải quyết mọi gian nan.

Hai ngày sau trường khai giảng, Tống Mẫn Tinh chống nạng đi bên cạnh Úc Lê, Úc Lê liếc nhìn chân cô ấy một cái: “Nghiêm trọng đến mức này rồi à?”
Cổ chân được băng kín lại như cái bánh bao, nhìn bên ngoài thì không đoán được mức độ nặng nhẹ.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc