CHƯƠNG 4: TIN ĐỒN ÁC Ý Ở TÒA SOẠN
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau.
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu rọi qua từng ô cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm cửa màu kem nhạt. Trì Tố Anh nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô cọ quậy cái đầu nhỏ một chút, khi có tiếng chuông điện thoại reo. Cô quờ quạng mò mẫn tìm điện thoại của mình như một thói quen.
Trì Tố Anh mơ màng, mắt nhắm mắt mở nhấn nghe máy.
“Alo.” - Cô lạc giọng nói.
“Tố Anh, em đang ở đâu? Đêm qua em không về nhà, anh lo cho em lắm. Tố Anh… em nghe anh giải thích được không?” - Đầu dây bên kia là Phách Dương, gã nói qua điện thoại với giọng điệu vô cùng lo lắng cho cô.
Cô vừa nghe thấy giọng của gã, trong đầu lại gợi nhớ đến những hình ảnh không đúng đắn đó. Trì Tố Anh nổi hết gai óc lên, cô khẽ rùng mình, miệng mấp máy chuẩn bị trả lời. Thì từ đâu đó, một lúc mạnh từ phía sau giật lấy điện thoại của cô, không nói lời nào mà dứt khoát tắt cuộc gọi.
Lúc này, Trì Tố Anh mới chậm rãi mở mắt ra, ánh nhìn ban đầu có chút mờ nhạt, nhưng sau khi chớp lấy vài lần, người ở trước mắt liền hiện hữu lên rất rõ ràng.
Cô cong môi, khẽ gọi một tiếng: “Phó Cảnh Huyên!”
Phó Cảnh Huyên đứng bên mép giường, chỉ quấn mỗi khăn tắm ở bên dưới hạ thân mà thôi, còn ở trên… hoàn toàn trần trụi. Cơ bụng của anh săn chắc và cứng cáp, cùng với đôi vai trải dài như biển thái bình dương. Cảnh tưởng sáng tinh mơ ngày hôm nay, làm cô có chút choáng ngợp. Những hình ảnh xấu hổ từ đêm qua lại ùa về. Cô vội đảo mắt xuống nhìn bên dưới cơ thể, cảm giác một phần ký ức bị xáo trộn.
Trì Tố Anh khẽ giật người, cô cuộn tròn lại rụt mình trong chăn, ấp úng nói: “Phó… Phó tổng… đêm qua, tôi không làm gì anh chứ?”
Khóe môi của Phó Cảnh Huyên khẽ cong lên, nở ra nụ cười kiều diễm, ánh mắt trìu mến nhìn cục bông tròn cuộn mình trong chăn. Anh dứt khoát kéo mạnh chăn ra, nghiêng đầu, thu lại ánh mắt trìu mến ấy, thay bằng một ánh mắt lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Cô chịu trách nhiệm với tôi đi.”
Cô cau mày, từ từ kéo chăn xuống, chỉ ló ra mỗi hai con mắt, đảo láo liên nhìn xung quanh, giọng run rẩy hỏi: “Hả? Tôi thật sự làm gì có lỗi với anh sao? Có phải tôi đã đập phá đồ nhà anh không? Hay là uống hết chai rượu quý của anh? Phó tổng… tôi phải chịu trách nhiệm thế nào chứ?”
Trong lòng, Phó Cảnh Huyên đã dậy sóng rồi, anh chỉ muốn đè lên người cô rồi hôn cô tới tấp. Nhưng trước mặt cô, hoàn toàn không thể phá vỡ hình tượng cao lãnh và lạnh lùng của bản thân. Anh trầm giọng nói: “Chịu trách nhiệm thế nào, tôi sẽ báo lại cho cô biết. Còn bây giờ thì… không tính đi làm sao?”
Trì Tố Anh nghe đến đi làm, mới chợt nhớ ra mình vẫn còn công việc. Cô vội vàng bước xuống giường, bộp chộp tìm quần áo để thay. Nhưng nhìn lại… đây là nhà của Phó Cảnh Huyên.
Thấy cô lóng ngóng tay chân, anh khẽ bật cười, nghiêm giọng nói: “Đứng yên đi! Tôi đã nhờ trợ lý chuẩn bị đồ áo cho cô rồi, để trong phòng tắm đấy… vào đó thay đồ đi.”
Cô mím môi, cảm thấy phiền đến anh khá nhiều, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi! Tôi đã làm phiền đến anh nhiều rồi…”
Anh không đáp lại, xoay người rời đi. Trì Tố Anh cũng không chần chờ gì nữa, vội chạy vào trong phòng tắm để sửa soạn quần áo.
…
Khi cô chuẩn bị xong và đi ra ngoài, thì trong nhà chỉ còn mỗi mình cô mà thôi. Trì Tố Anh nhấc gót chân, rón rén đi xuống phòng khách… vẫn không thấy Phó Cảnh Huyên đâu. Trước khi rời đi, trên bàn ở phòng khách có một tờ giấy ghi chú, cô vội cầm lên xem. Không ngờ, ghi chú đó là dành cho cô.
<< Ăn sáng đi rồi đến công ty. Đến công ty rồi thì đến gặp tôi. >>
Mỗi một dòng chữ nhỏ, cũng khiến Trì Tố Anh cảm giác như anh đang đứng phía sau lưng của cô, sống lưng lạnh đến run người.
Cô đi xuống dưới bếp, ở trên bàn đã có sẵn một dĩa ốp la trứng và một ổ bánh mì, kèm theo đó là một ly sữa nóng. Cô khẽ mỉm cười, không cần biết ngày hôm nay ra sao, nhưng đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị bữa sáng cho cô. Nên Trì Tố Anh cảm nhận được, hôm nay chắc chắn là một ngày rất may mắn.
…
Tòa soạn H&A
Sảnh lớn tòa sạn. Trì Tố Anh chôn chân đứng đợi trước cửa thang máy. Xung quanh, mọi người cứ nhìn cô rồi bàn tán, có lời to tiếng nhỏ, những tiếng xì xầm đinh tai nhức óc, khiến cô khó chịu đến mức cau mày.
Từ xa, trưởng phòng Tịch Lệ cũng vừa đến công ty, trên tay cô cầm theo ly cà phê nóng, đứng bên cạnh Trì Tố Anh. Nhỏ giọng hỏi: “Tố Anh, em biết chuyện gì chưa?”
“Dạ? Chuyện gì ạ?” - Cô ngơ ngác hỏi trưởng phòng Tịch.
Tịch Lệ ngó nghiêng nhìn xung quanh, thấy không còn ai chú ý đến cô nữa, mới vội đáp: “Chị cũng chỉ mới biết khi đang trên đường tới đây thôi. Nghe nói, hôm nay sẽ có người mới chuyển đến văn phòng của mình. Chị còn chưa gặp người mới đó, đã thấy mọi người bàn tán… nói rằng đó đã tung tin vào trong các hội nhóm của công ty chúng ta. Nói rằng, em chính là ŧıểυ tam giật chồng người khác.”
Trì Tố Anh nghe xong, liền hốt lên: “Hả?”
Tịch Lễ khẽ đánh nhẹ vào vai cô, cẩn thận căn dặn: “Chị biết đó chỉ là tin đồn do người mới đó tạo dựng lên thôi. Không biết người đó là ai… mà chưa vào làm chính thức, đã dám tung tin đồn bậy bạ.”
Cô giận đến mức đỏ cả mắt, trên đỉnh đầu như muốn phát hỏa. Không biết chân dung người đó là ai, là trai hay gái, càng không biết bản thân và người đó đã gây xích mích gì với nhau. Hà cớ gì mà người đó lại tung tin đồn ác ý về cô chứ.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, cô vội vàng đi vào trong, đôi bàn tay nắm lấy quai túi xách siết chặt lại, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ. Cô cắn mạnh môi, càng nghĩ càng không biết người đó là ai.
…
Khi cửa thang máy mở ra thêm một lần nữa, cô đã hứng chịu toàn bộ ánh mắt của mọi người trong văn phòng. Trì Tố Anh giận dữ bước vào trong phòng, cô lớn tiếng hỏi: “Ai, là ai… là người nào đã tung tin đồn ác ý về tôi hả?”
Không một ai trong phòng lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Ngay khi cô chuẩn bị lục tung cái văn phòng lên, thì từ văn phòng riêng của Phó Cảnh Huyên đi ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra đó chính là người phụ nữ ngày hôm qua. Người đã ở nhà của cô, cùng với Phách Dương làm trò đáng ghê tởm đó trên giường của cô.
Trì Tố Anh điên tới mức mà tiến tới chất vấn ả ta.
“Là cô đúng không? Là cô đã tung tin đồn ác ý về tôi đúng không?” - Cô gằn giọng chất vấn ả ta.
Ả ta khoanh tay, môi nhếch lên nở ra nụ cười khinh miệt cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai của Tố Anh: “Cô gái bé bỏng, thật tội nghiệp… trong ngày sinh nhật của mình, lại nhìn thấy bạn trai của mình ngoại tình với người khác.”
Lời nói đầy thách thức và kiêu ngạo của ả ta, khiến cô càng thêm tức giận, không thể kiềm chế cơn nóng giận trong người được nữa. Ngay khi cô tính ra tay tát vào mặt ả ta, trợ lý riêng của Phó Cảnh Huyên đi tới và nói với cô: “Tố Anh! Phó tổng tìm cô.”
Trì Tố Anh liền thu hồi lòng bàn tay lại, cô siết chặt lòng bàn tay, đi ngang qua ả ta và để lại một ánh mắt đầy miệt thị. Ả ta cũng chẳng màng tới, nhởn nhơ chiêu đãi mọi người trong văn phòng một bữa ăn tối.
…