CHƯƠNG 3: NÓNG LÒNG CHIẾM HỮU TRÌ TỐ ANH (H)
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng lớn và mềm mại.
Trì Tố Anh quấn chặt lấy người của Phó Cảnh Huyên, khóe mắt dần đỏ hoen mà ứa ra nước mắt, cô khóc nấc lên, giọng run rẩy nói: “Phó tổng, chiếm lấy tôi đi… hãy chiếm lấy cơ thể của tôi đi.”
Phó Cảnh Huyên dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô, ôn nhu lãnh đạm nói: “Trì Tố Anh, đừng khóc… từ giờ, tôi sẽ không để ai làm cô khóc nữa.” - Anh nhẹ nhàng đưa tay lên gạt nhẹ những giọt nước mắt sang một bên.
Cô ôm chặt lấy tấm lưng to lớn nở nang của anh, Cảnh Huyên cũng theo sự phó thác của cô, mà hôn từ dưới hõm cổ của cô xuống tới ngực to tròn mềm mại của Trì Tố Anh.
“Hức… ah… Phó tổng.” - Cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Anh sợ làm cô hoảng, nên trong từng cử chỉ hành động điều hết sức nhẹ nhàng và nâng niu. Trì Tố Anh như cánh hoa hồng xinh đẹp bị vứt bỏ. Phó Cảnh Huyên chậm rãi kéo áo của cô lên, ngắm nhìn đôi bầu ngực sữa to tròn của cô, vừa mềm mại vừa trắng mịn. Trên đôi bầu ngực, có sự trú ngụ của núm vυ" hồng hào, xung quanh được bao bọc bởi quầng hồng láng mịn và căng mọng.
Phó Cảnh Huyên cắn môi, muốn kiềm chế lại bản thân, nhưng không hiểu sao lại thấy cơ thể nóng rực đến lạ thường. Hai bên gò má trên gương mặt tuấn tú cũng đỏ ửng lên, nóng lòng muốn chiếm lấy thể xác của cô.
Trì Tố Anh mơ màng, nhìn thấy anh có chút chần chừ, khẽ nấc lên vài tiếng: “Phó tổng, đừng dừng lại… hức… bạn trai tôi ghét bỏ tôi, không lẽ… anh cũng ghét bỏ tôi sao? Anh dạy tôi được không?”
“Chậc… Trì Tố Anh, ai nói tôi ghét bỏ cô?” - Anh tạch lưỡi, đôi môi cắn chặt để cố giữ bản thân bình tĩnh.
Nhưng không được nữa rồi, càng nhìn cô… anh càng khó kiểm soát bản thân hơn. Lời Trì Tố Anh nói, không chữ nào anh nghe lọt tai. Cô khẽ lay nhẹ người, đôi bầu ngực theo phản xạ mà đẩy đưa lên xuống, núng nính như pudding.
Phó Cảnh Huyên không chần chừ nữa, ngã cả người xuống nằm đè lên cơ thể đầy đặn của cô. Hôn mυ"ŧ từng xăng-ti-mét trên người của cô, nơi đầu tiên anh ghé đến chính là ngực của cô.
Một bên dùng tay nhào nặn ngực của cô như nhào bột, dùng đầu ngón tay trêu đùa núm vυ" nhỏ bé xinh đẹp của cô. Mới đầu nó rất mềm, nhưng khi anh chạm tay vào, liền cương cứng đến lạ thường. Không chỉ cương cứng, mà ngực của cô cũng dần căng phồng lên, đầu núm vυ" cũng trở nên hồng hào hơn và dựng thẳng lên.
Trì Tố Anh cau mày nhăn mặt, cái miệng nhỏ phát ra vài thứ âm thanh quyến rũ người nghe: “Ưm ~ ưm ~ Phó… Phó Cảnh Huyên, ưm ~ ah… ha… ư… hức… hức…”
Bên còn lại cũng không để bị thiệt thòi. Anh chậm rãi mở miệng ra, vừa đủ với kích thước đầu núm vυ", mà ngậm mυ"ŧ trong miệng. Bên trong khoang miệng ẩm ướt và mơn trớn, có sự giúp sức của đầu lưỡi ẩm ướt và mềm mại, anh vừa mυ"ŧ vừa hút chặt. Đầu núm vυ" bên trong được bao bọc bởi khoang miệng đầy ẩm ướt của anh. Đầu lưỡi đặt lên đầu núm vυ", rê qua rê lại, mơn trớn mà dùng đầu lưỡi đè núm vυ" của cô xuống.
kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần trí của Trì Tố Anh, đây là lần đầu của cô, nên cô nằm trên giường vẫn còn có chút vụng về. Tuy đã thả lỏng toàn bộ cơ thể, nhưng vẫn có phần hơi gồng quá. Phó Cảnh Huyên không trách cô, cũng không chán ghét cơ thể của cô.
Ngược lại, anh càng thích thú hơn khi thấy cơ thể của cô, từng chỗ một phản ứng với hành động của anh, chậm rãi chinh phục và chiếm hữu từng nơi trên cơ thể của cô.
“Hức… nóng quá… nóng… ah… hộc… ha… ha… hức… ưm ~ nóng… khó chịu quá… Phó tổng… cảm giác… kỳ lạ quá… hức… hức…” - Cô vặn vẹo hạ thể bên dưới người của anh.
Một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng được trải qua, cũng chưa từng cảm nhận được thì Phách Dương. Một cảm giác nóng rực bao phủ cả cơ thể của cô, nhưng những hành động của anh vẫn nhẹ nhàng đối với cô. Từng chút, từng chút khi anh chạm vào cơ thể của cô, làm cô lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây. Vừa thoải mái, vừa nóng ran, nhưng cũng vừa khó chịu trong lòng.
Khi Phó Cảnh Huyên nhả núm vυ" của cô ra, sợi chỉ bạc khoang miệng từ nước bọt của anh nối đến đỉnh giữa núm vυ" của cô. Cơ ngực của Trì Tố Anh nhấp nhô lên xuống, tiếng thở gấp “hòng hộc” của cô, khiến anh càng cắn chặt môi hơn.
“Phó tổng!” - Giọng cô thỏ thẻ.
“Bạn trai cũ của cô đã nói cô là gì?”
Cô mím môi, run rẩy nói: “Nói tôi là đồ khúc gỗ, nói tôi không thể làm anh ta sung sướиɠ bằng phụ nữ khác.” - Cô vừa nói vừa khóc nấc lên.
Phó Cảnh Huyên điềm nhiên nhìn cô, ánh mắt không chút dao động. Thay vì dỗ dành cô, anh trực tiếp kéo quần của cô xuống. Hạ thể xinh đẹp, thoáng chốc lộ ra trước mặt của anh một cách tự nhiên.
Khi mà Trì Tố Anh ý thức được, đã hốt hoảng bất ngồi dậy… dùng tay che chắn nơi tư mật, nhưng lại bị anh đẩy cho ngã ra sau mà nằm xuống giường. Phó Cảnh Huyên không nói lời nào, trực tiếp tách hai chân của cô ra, ngắm nhìn nơi xinh đẹp bên dưới đã ướt nhiều nước.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, lóe ra nụ cười mãn nguyện, trầm giọng nói: “Vậy tôi sẽ cho tên bạn trai cũ của cô thấy, cô trên giường của tôi và trên giường của gã khác nhau thế nào.”
Cô không hiểu lời anh nói, trong lúc còn đang mơ màng suy nghĩ về lời của Phó Cảnh Huyên nói, giây sau đã bị anh dọa cho hoảng sợ.
Bên dưới nơi tư mật, vị trí ở giữa hai chân của cô, anh trực tiếp đút đầu vào giữa, vươn cái lưỡi dài và nhỏ ra, liếʍ mυ"ŧ một cách chuyên nghiệp. Khiến cho Trì Tố Anh không kịp trở tay, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
“Ah… hức… chỗ đó… ah… ư… hức… ah… ưm ~ nơi đó… không được… Phó tổng… ức… anh đang làm gì vậy… ah… hức…” - Cô nỉ non rêи ɾỉ vài tiếng, hoảng hốt ngăn cản anh.
Nhưng Phó Cảnh Huyên không có chút dao động, bên dưới vẫn nhiệt tình liếʍ mυ"ŧ bên dưới hạ thân của cô. Mới đầu chỉ là dùng lưỡi rê bên ngoài, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hột le của cô, nhưng giây sau… đã trực tiếp đút đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt vào trong lỗ nhỏ tử ©υиɠ của cô. Lưỡi nhỏ linh hoạt đẩy lên đẩy xuống, hết đút vào trong rồi lại rút ra. Sau còn tinh nghịch hơn, khi để lưỡi bên trong lỗ nhỏ khuấy mãnh liệt.
Trì Tố Anh lần đầu tiếp xúc với chuyện này, ngoài việc khóc nấc lên và rêи ɾỉ vài tiếng thì cũng không biết phải làm gì nữa. Phó Cảnh Huyên chơi đùa hạ thể của cô xong, khi ngước lên nhìn cô… ánh mắt vẫn không chút dao động, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh của cô.
Dịu dàng kéo cơ thể của cô xoay qua, ôm trọn cô vào trong lòng. Nhỏ nhẹ nói: “Không khóc nữa, ngủ đi… tôi dỗ cô.”
Cô cứ ngỡ, anh sẽ tiếp tục làm điều gì đó trên cơ thể của cô, nhưng không ngờ… anh dịu dàng ôm cô vào trong, vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, như thể đang ru đưa cô vào giấc ngủ vậy.
Trì Tố Anh vùi đầu vào lòng ngực của anh, hơi thở nóng và có phần gấp gáp… phả vào hõm cổ của anh. Cô nức nở vài tiếng, bàn tay nó bé nắm lấy áo của anh siết chặt lại. Cô khẽ nói: “Phó tổng… anh ôm tôi chặt thêm một chút được không?”
Phó Cảnh Huyên cũng nghe theo lời của cô, thu nhỏ cánh tay lại, siết chặt vòng eo của cô vào lòng mình hơn. Ôm cô chặt đến mức, như muốn bóp nát trái tim đã vụn vỡ của cô. Từ lòng ngực của anh, cảm nhận được hơi ấm, ấm áp từ anh.
Một lần nữa, trái tim của cô như được tái tạo lại, được sưởi ấm bởi người đàn ông mang tên Phó Cảnh Huyên.
Cứ ngỡ hôm nay là một ngày tồi tệ… nhưng cũng không đến mức phải quá tồi tệ như thế. Trì Tố Anh khẽ nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên, nở ra nụ cười mãn nguyện.
Bấy nhiêu chuyện xảy ra trong một ngày, nhiêu đó đã quá đủ rồi. Sau đó… cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phó Cảnh Huyên.