CHƯƠNG 2: NỤ HÔN ĐÁNH DẤU CHỦ QUYỀN
Phó Cảnh Huyên lặng lẽ lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Trì Tố Anh ngồi bên cạnh. Cô im lặng suốt cả quãng đường, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa xe.
Về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa, dẫn cô vào trong. Không nói nhiều, anh đưa cho cô một chiếc khăn tắm sạch sẽ và một bộ đồ ngủ thoải mái. Vì nhà của anh không có đồ ngủ dành cho phụ nữ, nên chỉ có thể tìm một số loại quần áo có size nhỏ hơn một chút, để đưa cho cô thay ra.
"Cô vào tắm nước nóng đi, sẽ thấy dễ chịu hơn." Anh nói, giọng dịu dàng nhưng không kém phần cương quyết.
Trì Tố Anh nhận lấy khăn tắm, khẽ gật đầu, rồi chậm rãi bước vào phòng tắm. Khi cánh cửa đóng lại, Phó Cảnh Huyên thở dài, đưa tay xoa nhẹ thái dương. Cô không khóc, nhưng chính sự im lặng của cô lại càng khiến anh lo lắng hơn.
Cô đứng bên dưới dòng nước ấm trong phòng tắm, không chút động đậy mà chỉ đứng thừ người ra, mặc kệ dòng nước ấm đó xóa sạch toàn bộ ký ức giữa cô và Phách Dương.
Một lúc sau, khi cô bước ra với mái tóc ướt nhẹ, gương mặt vẫn còn thoáng nét mệt mỏi, anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Ăn gì chưa? Nhà tôi chỉ có mỳ gói thôi.”
Tố Anh khẽ mím môi, gật đầu nói: “Tôi ở nhờ nhà của anh rồi, để tôi nấu cho… anh ăn không? Tôi nấu hai phần nhé?”
Phó Cảnh Huyên điềm nhiên nhìn cô, khẽ cất giọng trầm nói: “Ừ! Vậy phiền cô nấu thêm một phần nữa.”
Nói xong, anh xoay người rời đi tắm một lúc.
Trong lúc Phó Cảnh Huyên đi tắm, Trì Tố Anh lặng lẽ bước vào bếp, lấy gói mì từ trong tủ ra. Khi đun nước, cô đột nhiên nhớ đến những hình ảnh đầy ám ảnh kia, Phách Dương và người phụ nữ đó, những tiếng cười, âm thanh rêи ɾỉ đinh tai nhức óc.
Tay cô siết chặt đôi đũa, ánh mắt thất thần, những ký ức đáng ghê tởm ấy cứ bủa vây tâm trí cô không ngừng. Đến khi nước trong nồi sôi tràn ra ngoài, bỏng cả tay, cô mới giật mình bừng tỉnh.
“A!”
Nước sôi bắn lên mu bàn tay, khiến cô vội vàng lùi lại. Đúng lúc đó, Phó Cảnh Huyên vừa tắm xong bước ra, trông thấy cảnh tượng ấy, anh vội đi đến nắm lấy tay cô.
“Cô làm gì mà để bị bỏng thế này?” Giọng anh trầm thấp, pha chút trách móc.
Tố Anh cúi đầu, giấu đi đôi mắt đỏ hoe: “Tôi… không để ý.”
Phó Cảnh Huyên nhìn cô một lúc, thở dài rồi kéo cô đến bồn rửa, xả nước lạnh lên vết bỏng. Hành động của anh vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát, không có một chút do dự nào.
“Lần sau, nếu không tập trung được thì đừng cố làm gì cả.” Anh chậm rãi nói.
Trì Tố Anh lặng người, nhìn vào đôi tay to lớn của anh đang nắm lấy tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy sự ấm áp mà bấy lâu nay Phách Dương chưa từng thể hiện với cô.
…
Sau khi nấu mì xong, Tố Anh ngồi ăn cùng với Cảnh Huyên. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau có chút ngại ngùng. Cô mím môi, vội hỏi: “Nhà anh có rượu không? Hoặc bia cũng được.”
Anh không nói lời nào, mà đứng dậy đi lấy ra một chai rượu đắt tiền: “Là rượu của đối tác tặng, thích thì cứ uống.” - Giọng trầm của anh, phó mặc cho cô.
Tố Anh hơi nghiêng đầu nhẹ, cô tò mò hỏi: “Hôm nay… Phó tổng về muộn như vậy, anh tăng ca sao? Tôi nhớ, lịch làm việc hôm nay của anh đến tầm chiều là kết thúc rồi mà nhỉ?”
“Tôi có hẹn gặp đối tác thu âm bên ngoài, sau đó quay về công ty lấy chút đồ… có việc gì sao?” - Anh nghiêng đầu hỏi.
Cô ngại ngùng, vội quơ tay cười ngượng đáp: “Tôi xin lỗi, tôi hơi nhiều chuyện rồi.”
“...”
Sau khi ăn xong, Trì Tố Anh ngồi ở ghế sofa uống rượu cùng với Phó Cảnh Huyên. Cả hai cùng ngồi trên một chiếc sofa lớn, anh chống tay tựa ra sau thành ghế sofa, ánh mắt luôn dõi theo hành động của cô.
Cô uống từng ngụm rượu lớn, chất lỏng cay nồng chảy xuống cổ họng, đốt cháy mọi cảm xúc hỗn độn trong lòng. Hơi men len lỏi vào từng tế bào, khiến đầu óc cô trở nên lơ lửng. Cô bật cười, ánh mắt mơ màng nhìn vào ly rượu, hình ảnh những tháng ngày hạnh phúc bên Phách Dương hiện lên trong tâm trí. Nhưng ngay sau đó, ký ức về sự phản bội của anh ta cũng ùa về, khiến nụ cười trên môi cô chợt vụt tắt. Cô rùng mình, nước mắt bỗng trào ra, từng giọt lăn dài trên má.
Phó Cảnh Huyên vẫn im lặng nhìn cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rót thêm rượu vào ly của cô.
Rượu cạn dần, lý trí của cô cũng bị men say nuốt chửng. Cô bất giác nghiêng người, vòng tay qua sau cổ anh, ánh mắt long lanh, đong đầy hơi men say đắm.
“Phó tổng…” Cô lẩm bẩm, hơi thở phả nhẹ lên môi anh.
Anh không né tránh, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh.
Cô cười ngờ nghệch, rồi bất ngờ rướn người lên, đặt một nụ hôn lên môi anh. Đôi môi mềm mại của cô chạm vào anh, ấm áp, run rẩy nhưng lại tràn đầy khát khao. Một giây, hai giây… cô không buông, mà ngược lại càng áp sát hơn, như muốn trốn chạy khỏi nỗi đau mà bản thân đang gánh chịu.
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Phó Cảnh Huyên mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, hai bên khóe mắt chảy dọc xuống là những giọt nước ấm nóng. Anh khẽ đưa tay lên, gạt nhẹ những dòng nước mắt lãng phí đó đi, song sau đó… ôm chặt lấy eo của cô.
Đôi môi của cô và đôi môi của anh hòa quyện vào nhau, mùi rượu cay nồng xộc lên mũi, càng khiến Trì Tố Anh mất kiểm soát hơn. Cô thu lòng bàn tay lại, khẽ cáu lên vai của anh, nấc nhẹ một tiếng.
Dưới ánh đèn vàng nhẹ nhàng, không gian dường như tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở gấp gáp hòa cùng tiếng trái tim đập của hai người xa lạ.
Phó Cảnh Huyên siết chặt vòng tay, kéo Trì Tố Anh lại gần hơn, tạo tư thế thoải mái nhất cho cô. Hơi thở cô nóng rực rỡ, xen lẫn chút mùi nồng của rượu, đôi mắt đờ đẫn mê ly nhưng vẫn mang theo sự tinh tế và yếu đuối không cách nào che giấu của Tố Anh.
Nụ hôn vốn chỉ là một sự trao đổi nhẹ nhàng, nhưng theo từng giây trôi qua, nó dần dần trở nên sâu hơn, nhiệt độ hơn. Đầu lưỡi của Phó Cảnh Huyên nhẹ nhàng vươn ra, lướt qua cánh môi cô, như một sự mơn trớn khiến cô không rời khỏi run lên.
Tố Anh vô thức bấu chặt lấy vai anh, những ngón tay nhỏ bé mạnh mẽ, như thể muốn bám víu vào một chút hiện thực giữa cơn mơ hồ. Hơi thở của cô dần trở nên rối loạn, toàn thân như không còn chút sức lực nào, mặc cho anh mυ"ŧ lấy môi của mình, trầm luân trong nụ hôn dịu dàng nhưng cũng đầy mê hoặc ấy.
Bàn tay rắn rỏi của anh trượt dọc theo sống lưng của cô, sau đó chậm rãi luồng vào bên trong chiếc áo thun, như muốn cô hòa làm một với mình. Trì Tố Anh gấp gáp ngồi lên người của anh, giọng nói cũng có chút lạc đi, mang theo âm điệu nũng nịu: “Phó tổng… anh có muốn tôi không?”
Ngay sau câu hỏi của cô, Phó Cảnh Huyên có chút ngạc nhiên mà trố mắt nhìn cô. Khẽ bật cười, hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói tôi muốn cô, cô sẽ làm gì cho tôi?”
Trì Tố Anh trong cơn say, nhỏ giọng đáp: “Bạn trai tôi chê tôi như khúc gỗ, xem tôi không bằng gái gọi bên ngoài. Nếu anh muốn tôi, tôi nhất định sẽ chiều theo ý của anh.”
Phó Cảnh Huyên khẽ cong khóe môi bật cười, anh đưa tay lên xoa hai vầng thái dương, chậm rãi đáp: “Vậy cô chia tay với tên bạn trai đó đi. Từ giờ, chỉ cần chiều theo ý của tôi thôi là được.”
Cô rướn người, choàng tay ra sau cổ của anh, hai bên gò má đỏ ửng, mắt nhắm tịt lại, lạc giọng đáp: “Ưm ~ Phó tổng, từ giờ tôi hứa… sẽ chỉ chiêu theo ý của anh.”
Khi nghe lời xác nhận từ cô, khóe môi của anh cong lên nở ra nụ cười như đạt được ý muốn. Vội bế cô lên đi về phòng, trong cơn say… anh đặt cô nằm xuống giường, hôn ngấu nghiến đôi môi mọng nước căng mọng của cô. Nụ hôn lần này khác với nụ hôn lúc nãy, mang theo chút thú tính không thể kiểm soát được từ Phó Cảnh Huyên, còn là chú ý đánh dấu chủ quyền của anh trên người cô.