CHƯƠNG 1: PHÁT HIỆN PHÁCH DƯƠNG NGOẠI TÌNH TRONG NGÀY SINH NHẬT
4 giờ chiều.
“Tố Anh, hôm nay sinh nhật của em đúng không? Em về sớm đi, công việc thì cứ để lại cho ngày mai.” - Trưởng phòng Tịch Lệ vỗ vai cô, dịu dàng nói.
Trì Tố Anh khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn trưởng phòng, cô hớn hở hỏi: “Thật ạ? Em được về sớm sao?”
“Ừ! Em về sớm đón sinh nhật với bạn trai đi. Tuần này đã năng suất làm rồi mà. Công việc thì cứ để mai làm cũng được. Dù sao, tháng này tòa soạn của chúng ta cũng đã cật lực chạy các bài báo về các nghệ sĩ nổi tiếng rồi.” - Tịch Lệ khoanh tay tuyên dương năng lực làm việc của cô.
“Dạ vâng, em cảm ơn chị trưởng phòng.” - Cô niềm nở cúi đầu cảm ơn Tịch Lệ.
Sau khi được sự đồng ý và cho phép của trưởng phòng tòa soạn. Trì Tố Anh thu xếp đồ đạc, và bàn giao lại công việc với Tịch Lệ một lần nữa rồi cúi đầu chào trưởng phòng Tịch, vui vẻ nhảy chân sáo ra về để đón sinh nhật.
Đối với Trì Tố Anh, không ngày nào bằng ngày sinh nhật của cô, vừa được về sớm, vừa có thể đón sinh nhật cùng với bạn trai mà cô yêu mến.
Trên đường về, Trì Tố Anh lái xe ngang qua cửa hàng bánh ngọt. Đứng trước quầy bánh ngọt lớn, cô phân vân khi phải đưa ra quyết định lựa chọn loại bánh, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn là chọn loại bánh mà bạn trai Phách Dương thích ăn nhất để mua.
“Chào chị, chị muốn mua loại bánh nào ạ?” - Nhân viên cửa tiệm bánh ngọt hỏi.
“Dạ chị lấy giúp em ổ bánh Kiwi này với ạ. Ghi chữ lên đó sinh em luôn ạ.” - Cô nhẹ nhàng đáp.
“Dạ chị muốn viết gì lên bánh ạ?”
“Viết giúp em dòng chữ “Chúc Mừng Sinh Nhật Tố Trì Anh” với ạ.”
“Chị có lấy nến không ạ?”
“Dạ không cần đâu ạ, chỉ cần lấy bánh thôi ạ.”
“Dạ vậy chị đợi một chút nha, em viết chữ lên giúp mình ạ.”
Trì Tố Anh ngồi ở ghế sofa, trong lúc đợi nhân viên cửa hàng bánh viết chữ lên bánh, thì cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gọi một cuộc gọi thông báo về sớm cho Phách Dương biết.
Nhưng gọi mãi, không thấy Phách Dương nghe máy… cô còn nghĩ là gã đang ở nhà bí mật trang trí nhà cửa, chờ cô về cùng đón sinh nhật, sẽ làm cô bất ngờ mãi không quên ở tuổi 25.
Ấy thế mà cuộc đời lại không như những gì bản thân nghĩ. Trong lúc chờ lấy bánh ngọt, Phách Dương ở nhà của Trì Tố Anh đang hì hục chơi trò cưỡi ngựa với một người phụ nữ khác.
Tiếng thở gấp gáp hòa nguyện với tiếp “lạc bạch” nghe vô cùng hoan ái, một nam một nữ trong nhà chơi trò cưỡi ngựa với nhau. Kẻ nằm dưới hưởng thụ, kẻ ở trên nhún một cách điên cuồng.
Thấy Phách Dương không nghe máy, cô vội nhắn tin cho gã.
- Hôm nay em được về sớm, đang ở cửa hàng bánh ngọt, em có mua loại bánh Kiwi anh thích anh nữa. Chờ em về nha.
Tin nhắn được gửi đi, nhưng lại chẳng thấy hồi âm. Trì Tố Anh cũng chẳng nghĩ nhiều, cô ngồi trên ghế sofa nghĩ về những chuyện mà đêm nay sẽ cùng làm với Phách Dương. Khi mãi đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ hạnh phúc. Thì nhân viên cửa hàng bánh, cầm ra hộp bánh được đóng gói tinh tế và được cột bằng một chiếc nơ màu hồng rất to. Cô cười tít mắt, vui vẻ cúi đầu nói: “Em cảm ơn ạ, cảm ơn chị nhiều.”
“Dạ không có gì đâu ạ, chị thanh toán tiền mặt hoặc là quẹt thẻ ạ?”
“Dạ quẹt thẻ.”
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đưa máy quẹt thẻ, Trì Tố Anh cầm lấy, nhập mật mã rồi nhận lại hóa đơn cùng chiếc bánh xinh xắn. Cô mỉm cười tạm biệt nhân viên rồi rời khỏi cửa hàng với tâm trạng háo hức.
Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, ánh đèn đường dịu nhẹ trải dài trên từng con phối. Trì Tố Anh vừa lái xe vừa tưởng tượng đến cảnh tượng khi về đến nhà, Phách Dương sẽ ôm cô vào lòng, kèm với lời chúc sinh nhật. Anh sẽ cười hạnh phúc, kéo cô vào lòng rồi trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào, rồi cả hai cùng nhau trải qua một buổi tối lãng mạn.
Nhưng khi xe vừa dừng trước cổng nhà, cảm giác hạnh phúc ấy chợt bị dập tắt bởi một điều kỳ lạ, cửa nhà cô không khóa và bên ngoài còn có một đôi giày cao gót nữ màu đỏ. Cô hơi nhíu mày, trong lòng lóe lên một linh cảm không tốt, nhịp đập của tim dần trở nên nhanh hơn, cô chậm rãi đẩy cửa đi vào trong, cởi đôi giày cao gót của mình ra, nhẹ nhàng đặt sang một bên để không phát ra một tiếng động nào.
Giây phút cô đi vào bên trong nhà, nhìn qua khe cửa của phòng ngủ. Tiếng rêи ɾỉ mập mờ, âm thanh giường cọt kẹt dồn dập từ phòng ngủ vọng ra, như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên trái tim cô. Cả người run rẩy, chân như không còn sức lực, Trì Tố Anh siết chặt hộp bánh trong tay, từng bước tiến đến cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ. Trái tim cô đập loạn nhịp, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chỉ cần đẩy nhẹ cửa ra một chút, mọi thứ bên trong đều phơi bày ra trước mắt. Nhưng cô không cần làm điều đó, vì trong khoảnh khắc ấy, một tiếng cười ngọt ngào, quyến rũ của người phụ nữ bên trong vang lên.
“Anh giỏi thật đấy, không trách được Tố Anh mê mẩn anh như vậy.”
Sau câu nói ấy, tiếng của Phách Dương vang lên, giọng điệu đầy hưởng thụ: “Chỉ có em mới khiến anh sung sướиɠ thế này thôi.”
Bịch!
Hộp bánh trên tay rơi xuống sàn, nắp hộp bật mở, để lộ chiếc bánh kiwi tinh tế mà cô đã chọn lựa cẩn thận. Nhưng lúc này, những thứ đẹp đẽ ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Phách Dương và người phụ nữ kia, lúc này mới phát giác ra là cô đã trở về nhà. Gã khốn này vội xuống giường, mở cửa chạy ra xem khi trên người không mặc thứ gì, còn cả những vết hoan ái kia.
Gã đứng trước mặt cô, khi gậy thịt vẫn còn cương cứng, miệng run rẩy lắp bắp hỏi: “Tố Anh… em… em hôm nay về sớm vậy? Sao em… không gọi cho anh biết?”
Trì Tố Anh tiến tới gần gã, liền vung tay tát thẳng một cái giáng trời vào mặt gã khốn tệ bạc Phách Dương, khóe mắt đỏ hoen ứa ra hai hàng nước mắt ấm, giàn giụa trên gò má của cô.
“Tên khốn, anh còn dám hỏi tôi? Anh có biết hôm nay là ngày gì không hả? Anh có biết, tôi đã háo hức chờ đợi như nào không hả?” - Cô gân cổ lên mắng chửi gã.
Phách Dương thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì, gã đứng đơ ra một chút… đến khi nhìn thấy hộp bánh kem phía sau lưng cô bị rơi xuống sàn nhà, mới nhận ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô.
Lúc này, khi hắn phát hiện ra cũng đã muộn rồi. Trì Tố Anh đã hoàn toàn thất vọng về con người của gã, hoàn toàn căm ghét gã. Từng bước từng bước lùi về sau…
Phách Dương vội nắm lấy cổ tay của cô: “Tố Anh, em nghe anh nói… chuyện này anh sẽ giải thích mà. Tố Anh… xin em, hãy nghe anh nói.”
Cô liền hất cánh tay gã ra, xoay người rời khỏi căn nhà chứa đầy nhiều kỉ niệm giữa cô và gã. Cô cứ ngỡ tối nay là một buổi tối ngọt ngào và hạnh phúc, lại không thể nào ngờ… lại chính là một đêm đánh dấu sự sụp đổ của một mối tình.
…
Tố Anh khóc nức nở chạy ra khỏi nhà, cô đi lang thang trên dọc con đường, từ đường lớn đến đường nhỏ… đều đi qua hết cả rồi. Kể cả những nơi cô và gã từng đi qua, cô cũng đã mò đến rồi. Nhưng không thể ngờ, lần này… mọi thứ không còn như trước nữa.
Nhưng hình ảnh đồi trụy giữa Phách Dương và người phụ nữ kia cứ liên tục hiện hữu lên trong đầu của cô, thoáng chốc mà trời đã tối đen như mực. Thật nực cười, khi ông trời cũng đồng cảm với cô mà đổ một cơn mưa lớn xuống thành phố.
Cơn mưa trắng xóa cả một con đường, Trì Tố Anh lang thang dưới những hạt mưa nặng hạt, cô bật cười một cách ngu ngốc: “Ha, nực cười thật… tên khốn tệ bạc đó, tại sao lại đối xử với mình như vậy chứ. Ông trời, ông cũng thấy trớ trêu lắm phải không? Cho nên ông mới làm trời mưa đúng không? Tệ thật!”
Trì Tố Anh như một người mất hồn, lang thang thân xác trên thành phố. Người qua đường, còn chẳng biết cô đang cười hay đang khóc, chỉ thấy cô giống một kẻ điên mà thôi.
Cô mặc kệ đôi giày cao gót dần dần ướt sũng, mái tóc bết lại vì nước mưa. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, toàn thân lạnh lẽo.
Cô đi mãi, đi mãi... cho đến khi ánh đèn xe hơi rọi thẳng vào người cô.
Chiếc xe hơi sang trọng phanh kịp ngay trước khi suýt tông vào cô, khi cô đang đứng thất thần giữa đường.
Bên trong xe, Phó Cảnh Huyên nhíu mày, hạ kính xe xuống. Ánh đèn đường mờ nhạt, hòa với hạt mưa trắng xóa hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, đáy mắt anh thoáng chút ngạc nhiên.
"Trì Tố Anh? Cô làm gì ở đây giữa trời mưa thế này?"
Trì Tố Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, cả người run lên vì lạnh. Ánh mắt cô đờ đẫn, như thể đã mất đi toàn bộ sức sống.
Nhìn bộ dạng của cô, Phó Cảnh Huyên khẽ thở dài. Anh rộng lượng mở cửa xe, giọng nói không mang theo sự thương hại, chỉ có sự kiên định khó chối từ.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Cô vịnh lấy cánh tay của Phó Cảnh Huyên, run rẩy nói: “Tôi không có nhà… tôi không muốn về nhà. Nhà của tôi, đã bị tên khốn tệ bạc đó cướp lấy rồi.”
“Vậy thì về nhà tôi. Lên xe nhanh đi, trời lại mưa to rồi.” - Phó Cảnh Huyên nắm lấy cổ tay của cô.
Trì Tố Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh. Cuối cùng, cô cắn môi, chần chừ một chút rồi bước lên xe. Cánh cửa khép lại, chở theo hai con người với những cảm xúc phức tạp hòa quyện vào màn mưa đêm.
Không gian trong xe yên lặng. Hơi ấm từ hệ thống sưởi dần xua tan đi cái lạnh của trời mưa. Trì Tố Anh nhìn qua cửa kính, nước mắt chảy dài trên đôi gò má hồng hào của cô.
Phó Cảnh Huyên nhẹ nhàng nhìn cô, nhưng không kém phần nghiêm túc trong lời nói: "Có chuyện gì xảy ra?"
Trì Tố Anh siết chặt đôi bàn bàn tay, cắn môi thật mạnh để ngăn tiếng nấc nghẹn. Cuối cùng, cô bật cười khẽ, giọng nói xen lẫn chua xót.
Trì Tố Anh: "Tôi phát hiện bạn trai mình ngoại tình ngay trong nhà của chúng tôi, vào đúng ngày sinh nhật của tôi. Anh nói xem, có nực cười không?"
Phó Cảnh Huyên không nói gì ngay lập tức, chỉ chăm chú quan sát cô. Một lát sau, anh nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn tay.
Phó Cảnh Huyên: "Lau mặt đi, cô không cần phải khóc vì một kẻ không xứng đáng."
Trì Tố Anh khẽ run lên, nhưng rồi vẫn nhận lấy chiếc khăn. Cô không biết tại sao, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này khiến trái tim cô đang vỡ vụn cảm thấy một chút ấm áp