Nóng Lòng Chiếm Hữu (H)

CHƯƠNG 5: NỤ HÔN TRONG VĂN PHÒNG - ÔN TƯ SAN CÓ Ý HẤT TAY TRÊN

Trước Sau

break

CHƯƠNG 5: NỤ HÔN TRONG VĂN PHÒNG - ÔN TƯ SAN CÓ Ý HẤT TAY TRÊN

Trì Tố Anh mặt mày cau có hậm hực bước vào phòng của Phó Cảnh Huyên. Cô nhớ rõ lúc sáng mình bước chân ra khỏi nhà bằng chân phải, hà cớ gì… chưa bắt đầu công việc ngày mới, đã gặp phải sao quả tạ chiếu thẳng vào người. 

Ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi mà. Hôm qua ngày sinh nhật, thì thấy bạn trai ngoại tình cùng người phụ nữ khác. Hôm nay đi làm, thì lại gặp phải người phụ nữ hôm qua ngoại tình cùng bạn trai mình… làm cùng một nơi với mình. 

Cô cắn chặt môi, tức đến mức chỉ có thể bật cười một cách ngây ngốc. Phó Cảnh Huyên nhướn mày nhìn cô, sắc hiện tại của Trì Tố Anh chính là vừa bất mãn vừa bất lực. 

Anh buông tay bút trên tay xuống, trầm giọng nói: “Trì Tố Anh, lại đây.” 

Cô chợt hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn anh. Không biết từ bao giờ bản thân đã đứng trong phòng làm việc của Phó Cảnh Huyên. Cô khẽ chớp mắt, khóe mắt cay đến mức muốn ứa ra nước mắt. Phó Cảnh Huyên thấy cô chôn chân một chỗ, không đủ kiên nhẫn chờ cô đi đến chỗ mình. 

Vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh cô. Vòng tay ra phía sau, kéo cả cơ thể nhỏ bé của Trì Tố Anh ngã vào lòng của anh. Phó Cảnh Huyên ôn nhu nói: “Tin đồn đó, tôi sẽ giải quyết giúp cô. Đừng lo lắng nữa… tập trung vào công việc đi. Hôm nay sẽ khá bận rộn đấy.” 

Tố Anh khẽ ngước mặt lên nhìn anh, trong lòng không hiểu Phó Cảnh Huyên vì cái gì mà đối xử tốt với mình như thế. Giọng cô run rẩy hỏi: “Anh vì gì mà đối tốt với tôi như thế?” 

Phó Cảnh Huyên cười dịu dàng, vội nói cho qua chuyện: “Tôi đối tốt với cô, thì biết điều mà chiều theo ý của tôi đi. Đôi bên cùng có lợi.” 

Cô không hiểu lời anh nói có nghĩa là gì. Trì Tố Anh cắn chặt môi, trong lòng như sóng biển dâng trào ồ ạt đến khó tả. 

Anh cau mày, đứng đối diện cô nhìn hành động ngu ngốc tự cắn chặt môi của cô, khiến anh cảm thấy khó chịu. Vội rướn người tới, hôn lên đôi môi của cô. Trì Tố Anh không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Phó Cảnh Huyên đè xuống dưới bàn làm việc, ngấu nghiến hôn lấy đôi môi của cô. 

Đầu lưỡi mềm ẩm mơn trớn rê qua chiếc môi dưới hồng hào của cô, dùng bề mặt lưỡi xoa dịu đi vết cắn môi của cô. Khi rút ra, còn cố tình giữ khoảng cách gần nhất để dễ kiểm tra. 

Phó Cảnh Huyên trầm giọng ra lệnh: “Từ giờ trở đi, nếu tôi còn thấy cô cắn môi nữa. Tôi sẽ cưỡng hôn cô đấy.” 

Cô nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Phó tổng… anh đang nói gì vậy? Đêm qua tôi say, tôi làm gì anh phải không? Anh cứ nói ra đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.” 

Phó Cảnh Huyên nhếch môi cười, cảm thấy người con gái trước mặt quá ngốc. Anh chỉ trả lời cho qua: “Cô không cần biết, nếu muốn biết… từ từ tôi sẽ nói cô biết. Giờ thì ra ngoài làm việc đi.” 

Trì Tố Anh lườm anh, sau đó vội đảo chân đi ra ngoài. Để lại Phó Cảnh Huyên trong phòng khẽ bật cười thầm. 

“Người con gái này, sao lại có lúc ngốc đến thế nhỉ? Còn lúc trên giường, sao lại đáng yêu đến thế nhỉ? Ha… tên bạn trai cũ, đúng là có mắt như mù mà.” 

Văn phòng.

Cô bước ra ngoài, thấy mọi ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía người phụ nữ kia. Cô cũng chẳng quan tâm đến, càng không muốn gây sự với ả điếm đó. 

Trưởng phòng Tịch Lệ thấy cô ra khỏi phòng của Phó Cảnh Huyên, chạy đến xì xầm to nhỏ với cô: “Này! Em bị Phó tổng mắng hả?” 

Tố Anh lắc đầu, cô vội đáp: “Không có, phó Tổng chỉ bảo em đừng quan tâm đến tin đồn, rồi bảo em tập trung vào công việc thôi.” 

“Vậy thì tốt rồi. Em có biết người phụ nữ mới vào công ty mình là ai không?” - Tịch Lệ rướn người lên nhìn về phía người phụ nữ kia. 

Cô lắc đầu, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Là ai vậy chị? Cô ta tên gì nhỉ?” 

“Chị vừa nghe ngóng, thì biết được là cô ta tên là Ôn Tư San, được bên phía công ty cung cấp người nổi tiếng giới thiệu qua công ty chúng ta. Nói rằng cho cô ta học tập và làm việc thử nghiệm, vì vài tháng nữa cô ta sẽ được ra mắt công chúng với vai trò là một người mẫu trình diễn thời trang.” - Tịch Lệ vừa nói vừa biểu cảm trên mặt một chán phê phán. 

Trì Tố Anh liếc nhìn Ôn Tư San, cảm thấy người này không có tố chất làm người mẫu trình diễn thời trang chút nào.Cô rít nhẹ một hơi không khí, lắc đầu đáp: “Ôn Tư San… em thấy cô ta không có chút tố chất nào, với lại… sao lại đẩy sang công ty chúng ta nhỉ? Vốn dĩ cũng chỉ là một tòa soạn thôi mà. Nếu muốn học tập và làm việc như một người mẫu chuyên nghiệp, đáng lẽ phải sang bộ phận đào tạo dưới trướng của Phó tổng chứ nhỉ?”

Tịch Lệ cũng đồng tình với cô, gật gù cái đầu, cảm thấy không thỏa đáng, vội nói: “Chị cũng nghĩ như em. Bên bộ phận của mình chỉ là một bộ phận nhỏ, chuyên đẩy các bài viết của người nổi tiếng lên Hot - Topic thôi mà nhỉ. Không hiểu sao lại đẩy sang đây nữa.” 

Cô nhún vai, chán chê đáp: “Thôi kệ đi, em chả quan tâm đến cô ta. Nghe nói hôm nay, người mẫu Serena sẽ có buổi chụp ảnh ở studio tầng 8 đúng không nhỉ? Để em lên đó sắp xếp vài mẫu bài viết để đăng lên trang cộng đồng.” 

“Ừ! Chúc em một ngày làm việc đầy năng lượng.” - Tịch Lệ vỗ lưng cô, cỗ vũ tinh thần cho cô.

Trì Tố Anh mang theo một cuốn sổ và viết lên tầng 8 để tách nghiệp cho người mẫu ảnh Serena.

Phó Cảnh Huyên đang ngồi trong phòng làm việc, thấy cô cầm theo bút và sổ đi… cúi nhẹ đầu khẽ cười. Cảm thấy có chút yên tâm hơn về cô. 

Trong phòng làm việc, anh nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Những hình ảnh ái muội và đáng yêu của Trì Tố Anh, khiến anh có khó chịu… nóng lòng muốn chinh phục trái tim của cô. 

Ôn Tư Sang đảo mắt nhìn thấy cô đi đến trước thang máy, lên tầng 8. Cũng tò mò đi theo sau, chủ đích là muốn cướp lấy công việc của cô. 

Tầng 8. 

Mọi người đã bắt đầu chụp những bức ảnh đầu tiên cho người mẫu ảnh Serena. Cô và Serena cũng từng làm việc chung với nhau vài lần, nên khi cô xuất hiện Serena cảm thấy rất vui và hài lòng. Giữa đôi, buổi chụp ảnh diễn ra một cách suôn sẻ. 

Sau khi chụp ảnh xong, Trì Tố Anh ngồi trao đổi với Serena thêm về một số bài viết có nội dung và tiêu đề do cô nghĩ ra, để đẩy cô lên Hot - Topic của trang công cộng. 

“Sắp tới có một buổi ra mắt sản phẩm trang sức mới, của nhà CHARLES & KEITH. Em sẽ đăng ảnh chị chụp cùng với một số loại tiêu đề như sau, chị xem có được không ạ.” - Cô mỉm cười, dịu dàng nói. 

Serena đọc qua cũng cảm thấy hài lòng, vội giao phó cho cô: “Được đó, chị thấy ổn. Tạm thời chỉ cần nhiêu đây thôi, vì tài nguyên của chị vẫn chưa đủ nhiều. Em cứ báo lại với Phó tổng giúp chị là được.” 

“Dĩ nhiên rồi, chị đừng lo. Tài nguyên cộng đồng chị đang tăng lên mà, bên phía công ty sẽ đẩy mạnh các bài viết về chị trong tháng này. Còn tháng sau sẽ đẩy hoạt động của chị lên ạ.” - Cô đưa ra các lịch trình công việc cho Serena. 

“Được, chị hiểu rồi. Tháng này chị sẽ chăm chụp ảnh hơn. Tháng sau nhờ em với bên công ty sắp xếp lịch bên ngoài giúp chị.” 

“Dạ được, cảm ơn chị đã đến chụp ảnh ạ.” 

Ôn Tư San đứng bên ngoài nghe hết cuộc nói chuyện giữa Trì Tố Anh và Serena. Trong đầu liền nghĩ ra ý nghĩ muốn hất tay trên của cô. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc