Cô ngồi xổm xuống, bắt lấy tay Hoắc Kiến Quốc, ngón tay đặt lên mạch đập của anh, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận một lúc rồi mới nói:
"Mạch vẫn còn loạn, nhịp đập rất nhanh, thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Anh đã tự xử lý một lần rồi, chắc bây giờ tay đã không còn chút sức nào.”
“Để loại bỏ hoàn toàn tác dụng của thuốc, anh hãy đặt nắm tuyết này xuống dưới chườm lạnh, khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ ổn thôi."
Nói rồi, Tô Mi đặt nắm tuyết vào tay Hoắc Kiến Quốc.
“Cút!” Hoắc Kiến Quốc quả thật không thể cử động. Tay anh không có sức, chỉ có thể để cho Tô Mi nắm lấy, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ sắp bùng nổ.
Nhưng Tô Mi có để ý đâu. Hiện tại anh như vậy cũng không thể làm gì cô, cô tiếp tục dặn dò: "Anh cũng biết đấy, ông nội tôi là thầy thuốc nổi tiếng khắp vùng. Còn tôi thì lớn lên cùng ông ấy nên cũng biết một chút về nghề y."
“Nếu anh không muốn nửa người dưới bị liệt hoàn toàn, tốt nhất là ngoan ngoãn tuân theo lời dặn của bác sĩ.”
Nói xong câu đó, Tô Mi lập tức đứng lên, lần nữa đi ra cửa.
Hoắc Kiến Quốc ở phía sau nhìn bóng lưng Tô Mi, lại nhìn nắm tuyết trong tay, vẻ mặt phức tạp. Sau một lúc do dự, anh bỏ nắm tuyết vào trong chăn.
Chết tiệt, chết cóng rồi, tốt nhất là người phụ nữ béo kia không lừa anh.
Tô Mi không có nói dối. Nguyên chủ đúng là lớn lên bên cạnh ông nội, vì bà nội cô ta mất sớm nên cháu trai cháu gái trong nhà đều do ông nội nuôi lớn.
Nguyên chủ có năm anh trai, trong nhà chỉ có Tô Mai là con gái.
Không giống với những gia đình khác trọng nam khinh nữ, ông nội vô cùng yêu thương nguyên chủ, đứa cháu gái độc nhất của mình. Ông ấy dạy nguyên chủ đọc sách, đưa sách y truyền nam không truyền nữ cho nguyên chủ xem.
Ông nội yêu thương nguyên chủ nhưng cũng vì thế mà nuông chiều cô ta quá mức. Dạy cô ta đọc, viết nhưng lại không nỡ bắt cháu gái làm việc nhà. Từ nhỏ nguyên chủ đã được bao bọc, cưng chiều đến không coi ai ra gì.
Lúc nhỏ cô ấy còn tình nguyện đi theo ông nội học chút chữ, đọc sách y, nhưng sau đó thì không muốn học gì nữa, chỉ thích nằm dài trên giường cả ngày làm heo.
Chút tri thức học được khi còn nhỏ, nguyên chủ đã sớm trả lại cho ông nội.
Tô Mi cũng không thể phủ nhận điều đó.
Ở hiện đại, cô là bác sĩ ngoại khoa nòng cốt, lại từng làm việc tại khoa cấp cứu hai năm, là một bác sĩ đa khoa rất giỏi. Những kỹ năng y khoa xuất sắc đó chắc chắn sẽ hữu ích trong thời đại này.