Ở thế giới cũ cô cũng đã lưu lạc tới thị trường xem mắt gái ế lớn tuổi, đàn ông ly dị nuôi con cô đều từng gặp qua.
So ra thì Hoắc Kiến Quốc dù là ngoại hình, tuổi tác hay điều kiện đều rất ưu việt.
Sống với ai cũng là sống, cô đã cô đơn quá lâu, cũng muốn có một người bầu bạn. Nếu không có Hoắc Kiến Quốc cô cũng phải đi tìm người khác, còn không bằng thử kế thừa người chồng sẵn có mà nguyên chủ lưu lại.
Dù sao xử lý tốt thì cứ sống chung, mà xử lý không tốt thì ly hôn thôi!
Chỉ là, nghĩ đến việc phải làm thân với Hoắc Kiến Quốc, Tô Mi lại thấy chán nản. Chắc bây giờ người đàn ông đó đang ngồi đó mà tưởng tượng ra cảnh xé cô ra làm tám mảnh mất.
Nghĩ đến cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hoắc Kiến Quốc, Tô Mi cảm thấy muốn làm cho anh vui vẻ chắc là không dễ.
Đúng là nghiệp chướng.
Kéo theo thân hình nặng hai trăm cân, đi đi lại lại trong tuyết một tiếng đồng hồ, Tô Mi mệt đến thở hồng hộc. Cô nghĩ Hoắc Kiến Quốc chắc đã xong việc, mới lê bước nặng nề trở về nhà.
Cô đến trước cửa phòng Hoắc Kiến Quốc nhìn một chút, phát hiện cánh cửa khép hờ, người đàn ông đang cuộn mình trong chăn, nằm ngủ trên chiếc giường đã vỡ nát.
Cũng không phải Hoắc Kiến Quốc cố tình làm vậy, chủ yếu do thuốc của ông nội nguyên chủ có dược tính quá mạnh. Thân dưới của người uống thuốc sẽ cứng như sắt, nhưng toàn thân lại mềm nhũn vô lực.
Cứ như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đều dồn hết xuống dưới.
Cho nên dù Hoắc Kiến Quốc coi như xong việc, cũng không có cách nào bò dậy khỏi giường.
Ít nhất phải qua một đêm, anh mới có thể khôi phục lại sức lực.
Nghĩ đến tác dụng của loại thuốc đó, Tô Mi cảm thấy chỉ một lần thôi thì có lẽ chưa thể giải phóng hoàn toàn, cô quay người nhìn đống tuyết trắng bao phủ khắp nơi.
Suy nghĩ một chút, cô đến bên đống tuyết, ngồi xổm xuống, nắm một nắm tuyết lớn vào tay, rồi quay người đẩy cửa bước vào phòng của Hoắc Kiến Quốc.
Cô vừa vào cửa, Hoắc Kiến Quốc đã mở mắt ra, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, mở miệng chính là ba chữ quen thuộc kia: “Cút ra ngoài!”
Khi mới xuyên không đến đây, đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoắc Kiến Quốc, Tô Mi còn hơi sợ.
Nhưng giờ cô đã chấp nhận thực tế rằng mình đã xuyên không, hơn nữa kiếp trước cũng trải qua không ít sóng gió, cho nên khi nghe Hoắc Kiến Quốc quát mắng, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, mặt không biểu cảm nắm chặt nắm tuyết đi đến trước mặt Hoắc Kiến Quốc.