Trùng hợp nguyên chủ cũng từng học qua một chút về y thuật cổ truyền, nên cô lấy cớ này để tạo ấn tượng với Hoắc Kiến Quốc rằng mình biết y thuật. Biết đâu sau này sẽ có cơ hội sử dụng.
Sau khi xem qua tình hình của Hoắc Kiến Quốc, Tô Mi trở về phòng ngủ của nguyên chủ chuẩn bị đi ngủ.
Tuy hai vợ chồng ở cùng một nhà nhưng vẫn luôn có phòng riêng.
Phòng nguyên chủ ngay sát vách, Tô Mi đẩy cửa đi vào, ngẩn người nhìn bài trí bên trong.
So với phòng của Hoắc Kiến Quốc thì phòng này tốt hơn nhiều. Bên trong bày đủ loại đồ dùng trong nhà, nền nhà phủ xi măng, trên tường treo một tấm lịch treo tường mang đậm phong cách thập niên 70.
Lịch treo tường là loại xé tay, theo ký ức của nguyên chủ thì cô ta xé lịch mỗi ngày.
Không phải vì nguyên chủ cầu kỳ, mà vì cô ta biết trong khu tập thể có một giáo viên trong nhà cũng có lịch treo tường. Cô ta cảm thấy xé lịch treo tường là một chuyện rất văn nghệ và quý phái, thế nên đã mua một quyển lịch treo tường học người ta xé.
Tuy nhiên, trên thực tế, mặc dù xé lịch mỗi ngày nhưng nguyên chủ lại không quan tâm đến ngày tháng năm.
Tô Mi nhìn thoáng qua lịch treo tường, ngày 25 tháng 12 năm 1977.
Quá không khéo, thời gian này đã qua kỳ thi đại học đầu tiên khoảng nửa tháng. Nếu Tô Mi có thể xuyên đến trước kỳ thi, thì có thể thông qua thi đại học rời khỏi nơi này.
Kỳ thi đại học tiếp theo phải đợi đến tháng bảy sang năm mới bắt đầu.
Sau khi nhìn lịch xác định thời gian, Tô Mi dời ánh mắt, cô cau mày dạo qua một vòng trong phòng.
Cả căn phòng dùng từ bãi rác để hình dung cũng không quá đáng.
Dưới gầm giường chất đống thức ăn thừa không được quét dọn trong một năm, có mốc meo có thối rữa. Chăn đệm trên giường đã không còn nhìn rõ màu sắc, trên chiếc bàn xinh đẹp cũng phủ một lớp bụi dày.
Quần áo chưa giặt chất đống ở đầu giường như khăn lau, đó chính là gối mà nguyên chủ dùng khi ngủ.
Trong góc còn một cái xô đựng đầy nước tiểu đã ủ nửa tháng chưa đổ.
Vì mùa đông quá lạnh nên lười dậy đi vệ sinh, nguyên chủ mới mang cái xô kia vào đựng nước tiểu, thói quen là đầy mới mang đi đổ.
Sau khi đi một vòng trong phòng, Tô Mi cảm thấy muốn ói.
So với cái phòng bẩn đến kinh khủng này thì bộ quần áo cô đang mặc còn tạm coi như sạch sẽ, vì đây là bộ quần áo mà nguyên chủ đã giữ lại rất lâu chưa mặc, định mặc vào đêm động phòng với Hoắc Kiến Quốc.