Lúc trước ba mẹ Hoắc Kiến Quốc cũng vì ngại danh tiếng của Tô Huyền Hồ ở địa phương, mới có thể khuyên Hoắc Kiến Quốc cưới Tô Mi làm vợ.
Mặc dù Hoắc Kiến Quốc không tin Tô Mi, nhưng ông nội Tô Mi Tô Huyền Hồ thật sự là quá nổi danh. Hơn nữa, anh cũng mơ hồ nghe trong nhà nói qua Tô Mi do ông nội nuôi lớn.
Cũng không phải cố ý nhắc tới mà chỉ là châm chọc. Mẹ Hoắc Kiến Quốc đã nói như vậy:
"Thật đáng tiếc, một người tốt như thầy thuốc Tô lại có một đứa cháu gái như vậy. Cả đời ông ấy quang minh lỗi lạc, nét bút hỏng duy nhất có lẽ là đã chiều hư con bé này.”
“Ai mà chẳng nói thế, lúc trước mẹ cứ nghĩ con bé này chỉ mập và ngang ngược chút thôi. Đứa nhỏ mà thầy thuốc Tô nuôi lớn làm sao lại quá tệ được, nào ngờ lại là loại người như vậy, đúng là hại Kiến Quốc của chúng ta."
Cho dù là bản thân Tô Mi hay qua lời kể của người khác, Hoắc Kiến Quốc đều cho ra kết luận rằng Tô Mi đúng là lớn lên bên cạnh thầy thuốc Tô.
Một người dù có ngu đến đâu, lớn lên bên cạnh thầy thuốc già mười mấy năm cũng sẽ mưa dầm thấm đất một ít thường thức y học.
Trái tim Hoắc Kiến Quốc lúc này đang rất dao động.
Một mặt anh cho rằng tuyệt đối không thể tin tưởng loại người cực phẩm như Tô Mi.
Mặt khác lại lo lắng, nếu Tô Mi thật sự có thể, vậy anh từ chối lời đề nghị của Tô Mi có thể sẽ chậm trễ cơ hội sống sót của Lý Uyên.
Từ khi tòng quân năm mười tám tuổi cho tới nay đã mười năm, Hoắc Kiến Quốc cảm thấy chưa bao giờ phải đưa ra quyết định khó khăn như vậy.
Thời gian vẫn đang từng chút trôi qua, đống lửa trong sân lúc sáng lúc tối, tựa như trái tim Hoắc Kiến Quốc lắc lư bất định.
Trong lúc mọi người đều im lặng canh chừng, bỗng nhiên những người phụ trách chăm sóc bên trong hoảng hốt lên tiếng:
“Trời ơi, sao lại chảy nhiều máu mũi thế này!”
"Bịt thế nào cũng không cầm được, miệng cũng ra máu nữa, rốt cuộc là sao đây!”
“Sao lại đột ngột như vậy, thở cũng có vẻ khó khăn!”
“Mau lật người lại để máu chảy ra ngoài, đừng để máu tràn vào cổ họng, sặc khí quản.
...
Tiếng kêu lo lắng vang lên khắp phòng.
Sau đó, Tạ Lập đột nhiên từ bên trong vọt ra, cậu ấy khóc rống lên:
“Xong rồi xong rồi, Lý Uyên hình như sắp không được rồi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong viện đều đứng bật dậy.