Niên Đại 70: Nàng Dâu Béo Yêu Kiều Được Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng

Chương 35 - Đi Gọi Tô Mi Lại Đây

Trước Sau

break
Tạ Lập nói xong thì che miệng mình lại, tự tát mình một cái thật mạnh. Cậu ấy quá lo lắng nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng nói xong mới nhớ bà Vương vẫn còn trong phòng.

Mọi người đứng trong đêm tuyết, vẻ mặt buồn bã. Hoắc Kiến Quốc thở dài một hơi rồi xoay người đi vào sân, vén rèm cửa đi vào phòng.

Anh thấy Triệu Anh đang cầm một cái khăn mặt bịt mũi Lý Uyên. Chiếc khăn trắng tinh giờ đã nhuộm đỏ máu, Lý Uyên nằm trên giường lúc này sắc mặt tái nhợt, chẳng còn chút sức sống.

Bà Vương sau một buổi chiều kiên trì, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, quỳ xuống giường gào khóc:

“Con ơi! Con nhất định phải cố gắng lên. Dù con có tàn tật, mẹ cũng sẽ chăm sóc con. Con đừng có giống như ba con, nói đi là đi, chẳng để lại cho mẹ một lời nào.”

“Nếu con mà đi, thì mẹ cũng sẽ lấy dao tự vẫn đi theo con.”

Tiếng khóc đau đớn ấy khiến những người phụ nữ khác trong phòng cũng không kìm được mà òa khóc thành tiếng.

Khóe mắt Hoắc Kiến Quốc cũng rơi một giọt nước mắt. Anh nhanh chóng lau đi, không muốn người khác nhìn thấy.

Rồi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, anh bước ra khỏi phòng với vẻ mặt nặng nề.

“Tạ Lập." Hoắc Kiến Quốc vừa ra khỏi cửa đã lớn tiếng gọi.

Tạ Lập từ sáng sớm tuần tra đến cứu viện, rồi đến chăm sóc Lý Uyên, một ngày không được nghỉ ngơi chút nào.

Cậu ấy tê liệt ngồi phịch xuống tuyết, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Kiến Quốc thì lập tức đứng lên, đáp lại một cách dứt khoát:



"Có!"

"Đi gọi Tô Mi lại đây." Hoắc Kiến Quốc ra lệnh.

Tạ Lập nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Sư trưởng, anh gọi mụ béo kia.... Gọi chị dâu tới đây làm gì?”

Hoắc Kiến Quốc chỉ đáp lại bốn chữ: "Chấp hành mệnh lệnh.”

“Vâng.”

Dù không biết dụng ý của Hoắc Kiến Quốc là gì nhưng quân lệnh như núi, Tạ Lập vẫn lập tức chạy thẳng ra ngoài.

Thấy Tạ Lập ra sân, Hoắc Kiến Quốc cũng xoay người vào phòng, anh nhìn bà Vương đang thở không ra hơi, nói:

“Thím Vương, thím ra ngoài với cháu một chút, cháu có chuyện nói với thím.”

“Được.” Thím Vương hơi khựng lại, tuy nhiên vẫn bò xuống giường mang giày, dù bà ấy khó chịu nhưng vẫn còn lý trí, vẫn nhớ ân tình của Hoắc Kiến Quốc, nói chuyện với anh hết sức khách sáo.

Thấy thím Vương xuống giường, Hoắc Kiến Quốc đi ra ngoài.

Đến khi thím Vương đi ra, anh đã chắp tay sau lưng đi đến bên ngoài sân, thím Vương thấy vậy cũng đuổi sát theo.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc