Là Hoắc Kiến Quốc nghe nói sức khỏe mẹ Lý Uyên không tốt, cần người chăm sóc nên mới đặc cách cho họ một căn nhà nhỏ trong khu tập thể.
Chính vì thế nên bà Vương và Lý Uyên đều vô cùng biết ơn Hoắc Kiến Quốc. Cũng nhờ đó mà bà Vương mới đối xử vô cùng khách khí với Tô Mai.
Hiện tại con trai duy nhất sống chết mong manh, bà lão rõ ràng lòng đau như cắt nhưng vẫn phải cố gắng giữ vững tinh thần bầu bạn bên cạnh con trai. Cảnh tượng ấy khiến những người đa cảm cũng nhịn không được rơi lệ.
Trong lòng Hoắc Kiến Quốc càng loạn hơn. Mỗi lần Lý Uyên có chuyển biến mới, anh đều không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt mập mạp của Tô Mi.
Chỉ là ý nghĩ ấy vừa mới nhen nhóm đã lập tức bị anh dập tắt.
Anh không tin người phụ nữ đó có thể chữa bệnh, nhưng lại không tự chủ mà nhớ lại cảnh cô bắt mạch cho anh tối qua, rồi nghiêm túc ném nắm tuyết cho anh.
Cũng không nhịn được nhớ tới lúc cô ở trong bếp đọc thuộc phương thuốc, giọng nói trôi chảy đến lạ thường.
Và cả khi nói đến việc sẽ chữa bệnh cho Lý Uyên, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ tự tin và cố chấp mà trước đây anh chưa từng thấy.
Bên ngoài trời đông giá rét, có người đốt lửa sưởi ấm trong sân, Hoắc Kiến Quốc lại một mình đứng ngoài cửa nhà, đề bản thân chìm đắm trong cái lạnh.
“Tỉnh táo lại đi!” Anh không ngừng nhắc nhở chính mình không thể tin tưởng Tô Mi, đó là một mạng người, không thể liều một phen được.
Nhưng nếu cô thực sự có khả năng thì sao? Hoắc Kiến Quốc lại không thể ngăn cản ý nghĩ đó nảy sinh trong lòng. Dù sao anh cũng biết, ông nội Tô Mi quả thực là một danh y nổi tiếng khắp vùng.
Ông nội Tô Mi tên là Tô Huyền Hồ, ông ấy không phải là một thầy thuốc bình thường mà là một thầy thuốc chính thống đã được đào tạo bài bản. Trước đây, ông ấy từng mở tiệm thuốc trên trấn.
Sau đó có chính sách liên quan được ban hành, không cho phép mở cửa hàng tư nhân, Tô Huyền Hồ mới bị ép đóng cửa tiệm thuốc.
Chỉ là tuy rằng tiệm thuốc đóng cửa, nhưng y thuật và danh tiếng của Tô Huyền Hồ vẫn vang xa. Ông ấy về quê làm thầy thuốc bình thường, người dân gần xa vẫn tìm đến ông ấy để xem bệnh.
Ông ấy xem bệnh không thu tiền, chỉ thu một ít tiền dược liệu lên núi hái thuốc. Có thể nói Tô Huyền Hồ là một vị danh y thật sự, là thầy thuốc già được tất cả thôn xóm xung quanh kính trọng.