Cô đọc rất nhanh, giọng nói gấp gáp nhưng rõ ràng từng chữ, từng câu cứ như đã đọc đi đọc lại hàng nghìn lần. Cuối cùng, cô cũng khiến Hoắc Kiến Quốc dừng bước.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Hoắc Kiến Quốc xoay người, nhìn chằm chằm Tô Mi.
Giọng Tô Mi kiên định: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn chữa thương cho Lý Uyên.”
Lần này, Hoắc Kiến Quốc đứng tại chỗ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra câu trả lời phủ định: “Không được.”
Sau đó Hoắc Kiến Quốc xoay người đi ra ngoài. Lần này dù Tô Mi có gọi anh hay đọc thuộc khẩu quyết y học cũng không thể giữ anh lại.
Nhìn bóng lưng Hoắc Kiến Quốc khuất dần sau cánh cửa, Tô Mi hơi tuyệt vọng ngồi xuống ghế sau lưng.
Cảm giác có một kho tàng kiến thức, kỹ năng nhưng không thể sử dụng, chỉ có thể đứng nhìn mọi việc đi theo chiều hướng xấu nhất, thật sự làm cho người ta hít thở không thông.
Tô Mi cảm thấy bất lực, dạ dày nổi lên cảm giác buồn nôn.
Cô thấy ghê tởm, quá ghê tởm. Không hiểu tại sao ông trời lại để cô tái sinh vào một người ghê tởm như vậy.
Cả buổi chiều, trong nhà bà Vương đông nghịt người.
Những lãnh đạo khác trong đơn vị cùng đều đã tới, chỉ là tới nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì, không ai có thể chống lại được thiên tai nhân họa này.
Giữa lúc đó Lý Uyên có tỉnh lại một lần, nhưng tỉnh lại còn thảm hơn lúc hôn mê. Khi hôn mê ít ra cậu ta cũng không đau đớn như vậy, vừa tỉnh lại quả thực đau đến sống không bằng chết.
Cái cọc gỗ cắm trên đùi vẫn còn đó, trong lúc đó cũng có người đề nghị rút ra, nhưng lại sợ rút ra sẽ tiếp tục chảy máu không cầm được, nên cuối cùng không ai dám động vào.
Sau đó, Lý Uyên đau đến mức sốt ngày càng cao.
Dần dần lại ngủ thiếp đi vì cơn sốt.
Bà Vương lúc thì lau nước mắt, lúc lại kiên cường lấy khăn ướt lau người cho Lý Uyên hạ nhiệt độ.
Bà ấy chỉ có một đứa con trai là Lý Uyên, chồng mất sớm từ nhiều năm trước, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, mà Lý Uyên lại chưa lập gia đình, dù lòng đau như cắt nhưng bà ấy vẫn phải cố gắng gượng dậy.
Không giống với những quân nhân khác trong khu tập thể, Lý Uyên chỉ là một tiểu đội trưởng, cấp bậc này không được theo quân nên không được phân nhà ở khu tập thể.