Quảng Dã ở đâu, nơi đó sẽ là tâm điểm. Chẳng mấy chốc có người chú ý đến cậu ta đang đứng, có mấy cậu bạn thậm chí là cô gái tỏ ý muốn đưa ghế cho Quảng Dã, nhưng cậu ta không quan tâm, từ chối tất cả.
Rất nhanh, nhà thi đấu chật kín người.
Sau khi tất cả các lớp đã có mặt, trưởng khối năm ba bước lên bục:
“Các thầy cô giáo và các bạn học sinh thân mến, chào buổi chiều, hôm nay, chúng ta ở đây để tổ chức hội nghị động viên học sinh năm ba…”
Hội nghị đã bắt đầu, ghế vẫn chưa được mang đến.
Tang Lê đứng ở cuối lớp, mặc dù tầm nhìn cực kỳ tốt, nhưng cứ như một kẻ ngốc bị phạt đứng, không hiểu sao thấy ngại.
May là không phải chỉ mình cô không có ghế, mấy lớp khác ở cuối hàng cũng lác đác có mấy người đang đứng.
Ánh nắng chói chang ngoài trời chiếu thẳng vào vị trí của cô. Trưởng khối năm ba chưa nói được mấy câu, cô quay đầu thấy Quảng Dã lùi ra phía sau, dựa vào tường khán đài có bóng râm, đeo một bên tai nghe, xem điện thoại.
Nơi đó vừa hay không bị nắng chiếu tới.
Hàng ghế đầu có giáo viên bắt đầu chụp ảnh, Tang Lê chú ý thấy giáo viên đang đi đến gần, cô do dự một lát, khẽ gọi Quảng Dã: “Cái đó, thầy giáo sắp chụp ảnh rồi…”
Tuy nhiên, Quảng Dã cúi đầu nhìn điện thoại, hoàn toàn không để ý đến cô, lãnh đạm vô cùng.
Cái người này…
Tang Lê lúng túng, quay người không quản nữa.
Thôi vậy, chắc cũng không ai để ý cậu ta đứng ở đâu, dù sao cậu ta có đến là tốt lắm rồi.
Tang Lê không dám di chuyển, chỉ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Lúc này ánh nắng chiếu vào người Tang Lê, vốn dĩ buổi chiều đã hơi khó chịu vì nóng, cô càng cảm thấy không thoải mái hơn, trán lấm tấm mồ hôi.
Trên bục trưởng khối đang phát biểu, Lư Hạ Dương ở hàng ghế đầu cầm một tờ diễn văn, khom lưng đi đến hàng ghế sau, thấy Tang Lê đang đứng, liền sững lại:
“Họ vẫn chưa mang ghế đến sao?”
Tang Lê lắc đầu, Lư Hạ Dương quay đầu nhìn Quảng Dã đang công khai chơi điện thoại ở phía sau, đè nén sự khó chịu trong mắt, không nói gì.
Tang Lê muốn hỏi khi nào thì có ghế, vì cô thực sự cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Lư Hạ Dương nhìn đồng hồ, thời gian gấp gáp, ôn hòa nói với cô:
“Lát nữa tớ phải phát biểu, bây giờ phải đi chuẩn bị ở hậu trường. Đợi tớ phát biểu xong rồi đi lấy ghế cho cậu được không?”
Tang Lê gật đầu, không hỏi nữa: “Được…”
Sau khi Lư Hạ Dương đi, Tang Lê tiếp tục đứng.
Lúc này, Nguyên Lỗi lớp bên cạnh mang một cái ghế đến cho người phía sau cô: “Dã ca, ghế của anh vẫn chưa được mang đến à? Anh ngồi đi, bên em có một cái thừa.”
Cậu bạn đưa ghế xong rời đi, Tang Lê nghe trưởng khối nói chuyện, cảm thấy đầu dần choáng váng.
Cô không chịu nổi, khẽ cúi người xuống, chợt một chiếc ghế từ phía sau bị đá tới –
Mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt, chiếc ghế va vào chân cô.
Cô giật mình, quay đầu lại.
Quảng Dã lãnh đạm nhìn cô một cái, cầm thuốc lá và bật lửa, quay người đi ra ngoài.