Ra khỏi nhà thi đấu, Quảng Dã đã biến mất khỏi tầm mắt, Tang Lê ngây người.
Sao người này lại đưa ghế cho cô?
Chắc là anh ta chỉ đơn giản không muốn ở lại, nên tiện tay đưa cho cô thôi.
Tang Lê trong lòng hơi xao động. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy một sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh tòa nhà hành chính, quả nhiên gần đó đang tụ tập rất nhiều người xem một trận đấu.
Một lúc sau, đại hội vận động kéo dài bốn mươi phút đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Tan họp trở về lớp, Dụ Niệm Niệm trước đó còn chê bai kiểu cổ vũ tinh thần này, giờ lại hào hứng lên kế hoạch học tập cuối tuần, đúng là tự vả bôm bốp.
Tang Lê ngồi vào chỗ, uống một cốc nước lớn, người gần như đã ổn.
Tiết thứ tư bắt đầu, chỗ ngồi phía sau cô vẫn trống.
Chắc là không định quay lại nữa rồi.
Buổi chiều tan học, Tang Lê ngồi xe riêng về nhà, quản gia nói bữa tối còn phải đợi một lát, Tang Lê không vội làm bài tập, bèn ra vườn sau dạo chơi.
Ngoài trời gió nhẹ hiu hiu, ráng chiều phía chân trời cháy rực từng mảng, nhuộm đỏ cả tầm mắt.
Tang Lê đi ra ngoài, thấy một phu nhân trung niên tóc xoăn màu nâu dắt một chú chó Samoyed đi qua cửa sau biệt thự.
Chú chó Samoyed béo trắng như heo con thấy Tang Lê, liền lè lưỡi với cô, như đang mỉm cười, Tang Lê chưa từng thấy chú chó nào đáng yêu như vậy, không khỏi cong môi cười, người phụ nữ trung niên mỉm cười duyên dáng với Tang Lê: “Náo Náo rất thích cháu đấy, đuôi vẫy tít cả lên.”
Tang Lê nhìn bà ngây người, người phụ nữ cười giải thích: “Cô bé, chắc cháu chưa biết cô nhỉ? Cô cũng ở khu này.”
Trước đó Tống Thịnh Lan từng vô tình nhắc đến với Tang Lê, gần đây có một phu nhân họ Lâm tính tình hiền lành, thích nuôi chó, cũng là bạn của gia đình họ: “Dì Tống có nói với cháu, cô là dì Lâm ạ?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước cô đi ngang qua có thấy cháu một lần, xinh xắn đáng yêu, ấn tượng rất sâu sắc.”
Tang Lê ngượng ngùng: “Chào dì ạ, cháu tên Tang Lê, cháu… cháu đang ở tạm đây.”
Người phụ nữ cười gật đầu, thấy Tang Lê rất thích chó, bèn nhiệt tình mời: “Có muốn ra chơi với Náo Náo một lát không? Nó không sợ người lạ đâu.”
Tang Lê không cưỡng lại được sự yêu thích, đồng ý ra ngoài, vuốt ve nó đang ngoan ngoãn ngồi yên, cả trái tim như tan chảy: “Nó ngoan quá.”
Tang Lê nhớ lại nhà bà ngoại cũng có một chú chó ta nhỏ, trước đây mỗi khi cô sợ ngủ một mình, đều là chú chó nhỏ nằm cuộn tròn dưới chân cô bầu bạn.
Người phụ nữ cười: “Bình thường thằng nhóc này nghịch lắm, thấy chị đẹp là giả vờ ngoan ngoãn.”
Bỗng nhiên chú chó Samoyed như nhìn thấy gì đó, sủa mấy tiếng về phía biệt thự, đuôi vẫy lia lịa, Tang Lê quay đầu lại, phát hiện Quảng Dã từ gara dưới hầm đi lên.
Anh ta về rồi à?
Tang Lê vốn tưởng với tính cách ham chơi của người này, lại thêm là cuối tuần, hôm nay cô sẽ không gặp lại anh ta nữa.
Người phụ nữ trung niên thấy anh, cười vẫy tay: “Tiểu Dã…”
Quảng Dã thấy họ, bước tới, gọi một tiếng dì Lâm, người phụ nữ nhìn Náo Náo đang phấn khích, cười: “Lâu rồi không gặp cháu, xem nó vui mừng kìa.”