Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 28

Trước Sau

break

A Thắng quay người lên xe rời đi, có vài người bạn đi theo. Quảng Dã hút hết điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc rồi thẳng lưng ngồi dậy.

Mọi người cổ vũ Quảng Dã, nhưng Nhiếp Văn lại lo lắng: "Cậu đua với A Thắng làm gì? Đêm khuya đua xe trên núi, lỡ xảy ra chuyện thì sao..."

Quảng Dã đeo tai nghe, đội mũ bảo hiểm, bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đợi về sẽ chở cậu đi dạo."

Nhiếp Văn: “…”

Thôi, người ta đã khiêu khích đến tận mặt rồi, làm sao cậu có thể chùn bước được.

Quảng Dã xuất phát, mấy người muốn xem trận đấu cũng đi theo.

Núi Phổ Sơn giáp biển, không cao nhưng đường núi quanh co khúc khuỷu, ban đêm tầm nhìn không rõ ràng càng làm tăng thêm độ khó.

Quảng Dã đến đỉnh núi Phổ Sơn, A Thắng đã đợi sẵn.

Hai chiếc xe dừng ở vạch xuất phát, A Thắng cười với cậu: “Con đường này tôi đã chạy mấy lần rồi. Có lòng tốt khuyên cậu một câu nhớ cẩn thận khi vào cua, xảy ra chuyện thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

Quảng Dã nhai kẹo nhìn thẳng về phía trước, không nói gì.

Với tiếng ra hiệu của người bên cạnh, tiếng động cơ xé toạc màn đêm, hai chiếc xe lao ra khỏi vạch xuất phát như những mũi tên rời cung.

A Thắng tăng ga hết cỡ, kim tốc độ dần lên, sắp vượt trăm.

Đầu tiên là một đoạn đường thẳng dài gần hai trăm mét, sau đó là đường núi quanh co.

A Thắng nhìn gương chiếu hậu, thấy Quảng Dã bị bỏ lại phía sau.

Thế này mà cũng gọi là xe đua hàng triệu tệ?

A Thắng cười, người rạp sát xuống xe, lao ngược gió.

Một lúc sau, đến gần một khúc cua lớn ở lưng chừng núi, hắn phanh xe vào cua, ai ngờ đột nhiên một chiếc mô tô vụt nhanh lao lên bên bên cạnh.

Như một tia chớp đen, Quảng Dã trực tiếp ép cua cắt đường, nhanh chóng vượt qua hắn, tiếng gầm rú lớn lướt qua tai, kích thích tới mức khiến adrenaline trong người bùng nổ.

Quảng Dã trực tiếp tăng ga, bỏ người lại phía sau.

A Thắng sững người một chút, nghiến răng tăng tốc đuổi theo.

Phía trước lại là khúc cua, Quảng Dã ép cua không giảm tốc, chiếc xe nghiêng sát mặt đất, lao đi như bóng đêm.

A Thắng muốn đuổi theo, nhưng đối phương dần dần khuất khỏi tầm nhìn của hắn.

Chết tiệt…

Qua những khúc quanh co, cuối cùng Quảng Dã xuống núi vào đường chính.

Khi cậu lái xe vào bãi đỗ của quán bar, mọi người nhìn thấy cậu về trước đều reo hò phấn khích: “Quảng Dã đỉnh quá!”

Nhiều người kinh ngạc, A Thắng giỏi thế mà lại thua?

Hai mươi giây sau, xe của A Thắng chạy vào bãi đậu xe, mấy người bạn vây quanh hắn.

Không khí sôi sục, có chàng trai châm chọc: “Ai đó chẳng phải rất ngầu sao, sao lại thua rồi?”.

A Thắng cởi mũ bảo hiểm, tức giận quát về phía Quảng Dã: "Má nó, cậu điên rồi à! Ép cua mà không phanh, lấy mạng ra chơi à?! Cần phải liều đến thế không!"

Quảng Dã cười: “Cậu còn chưa đủ tầm để tôi phải đạp phanh đâu."

A Thắng sắc mặt không giữ được.

Có người bạn đi cùng hỏi: "Quảng Dã, lúc đầu cậu chậm hơn cậu ấy mà, là do xe khởi động không tốt sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc