Trên xe, một chàng trai tóc đỏ đang ngồi, kiêu ngạo nhìn cậu. Mấy tên côn đồ đứng bên cạnh cũng đánh giá Quảng Dã, ánh mắt không mấy thân thiện.
Quảng Dã vừa hút thuốc vừa đối diện với ánh mắt đó mà không hề né tránh.
Đối phương cười lạnh, dập tắt thuốc rồi bước xuống xe, tiến về phía cậu: “Đây không phải Quảng Dã sao, lâu rồi không gặp nhỉ?”
Xung quanh im bặt, Nhiếp Văn quay lại, nhận ra đó là A Thắng.
Hắn ta rất có thế lực ở khu Vân Lăng, bãi đậu xe này là địa bàn lớn nhất của hắn. Đương nhiên hắn cũng biết Quảng Dã người không dễ chọc. Trước đây, Quảng Dã từng dạy dỗ thuộc hạ của A Thắng một trận nên hai bên rất không hợp nhau.
A Thắng đi đến trước mặt Quảng Dã: “Nghe nói bảo bối mới của cậu trị giá hơn triệu tệ à?”
Hắn cười khẩy đánh giá: “Thật hay giả đấy, nhà cậu có mỏ vàng hay sao mà mua được? Hay là dán nhãn giả, lừa gạt bọn tôi đấy?”
Mấy người bên cạnh A Thắng đều cười, bạn của Quảng Dã cười đáp trả: “Xe của A Dã là hàng chính hãng, đủ mua mấy chiếc Phantom của cậu đấy, khoe khoang cái gì chứ?”
A Thắng khịt mũi: "Xe đắt mà không có kỹ thuật thì có ích gì? Xe của tôi cũng mới độ, gần đây đua với người ta chưa thua lần nào."
Hắn nhìn Quảng Dã: "Vừa hay tối nay ngứa tay, dám đua không?"
Nhiếp Văn hạ giọng khuyên Quảng Dã: “Đừng mắc bẫy, thằng này lái xe điên lắm.”
A Thắng thấy Quảng Dã không nói gì, nụ cười càng sâu hơn: “Sao? Sợ à? Lái một chiếc xe tốt như vậy mà thua thì mất mặt nhỉ.”
Vài giây sau, Quảng Dã ngước mắt lên, đôi mắt đen láy đối diện với ánh mắt hắn: “Đua cái gì?”
Không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
A Thắng nhếch môi: “Đường thẳng không có gì thú vị, đường núi vòng quanh núi Phổ Sơn đằng sau thế nào? Từ đỉnh núi xuống, xem ai về đến đây trước.”
Ở đó có một đoạn đường núi chuyên dụng cho đua xe, cho phép tăng tốc.
Quảng Dã cười: “Được thôi, lúc về mà cậu vẫn nhìn thấy đèn sau xe tôi thì coi như tôi thua.”
Xung quanh ồ lên, mọi người không ngờ Quảng Dã lại mạnh miệng như vậy. A Thắng cười khẩy: “Nếu cậu tự tin như vậy thì đặt cược đi. Nếu tôi thắng, xe của cậu cho tôi chơi hai tháng. Sau này gặp tôi thì đi đường vòng.”
“Nếu tôi thắng thì sao?”
"Cậu muốn gì?"
"Chỉ một thứ."
Quảng Dã đưa mắt nhìn sang phía đối diện, giọng nhẹ như không: “Chỗ đậu xe của cậu cho tôi.”
“Ồ…”
Lần này mọi người xung quanh đều phấn khích.
Một số chỗ đậu xe trong bãi là cố định, tượng trưng cho địa vị, người bình thường không được đỗ bừa. Việc nhường chỗ đầu tiên cho Quảng Dã đồng nghĩa với việc từ nay về sau cậu là đại ca nơi này. Đây là muốn vả mặt A Thắng trước mặt mọi người.
Nụ cười của A Thắng dần tắt, lần này đến lượt mấy người bạn của Quảng Dã hò reo bảo hắn đừng nhát gan. A Thắng nắm chặt chìa khóa xe, trừng mắt nhìn Quảng Dã: “Được, nói là làm, đợi cậu trên đỉnh núi.”