Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 29

Trước Sau

break

Chàng trai nhai kẹo, khẽ cười: “Ngay từ đầu đã nghiêm túc rồi, chẳng phải quá bắt nạt người khác sao?”

Lời nói đầy châm biếm khiến mọi người cười ồ.

Kết quả trận đấu đã định, Quảng Dã nhìn về phía chỗ đậu xe số một sau lưng A Thắng: “Cậu là người thách đấu, thua thì phải chấp nhận.”

Mọi người xung quanh cười đùa, A Thắng lúc này không nói được gì. Quảng Dã trực tiếp lái xe đi qua, đuôi xe nâng lên, xoay 180 độ, rồi lùi xe vào chỗ đỗ. Sau đó, cậu hùng hổ dựng bánh trước lên, đuôi xe cách mặt đất, mang theo sự khiêu khích đầy thách thức.

Bầu không khí tại hiện trường bùng nổ.

Quảng Dã liếc mắt, nhìn A Thắng mặt xám như tro: “Về luyện tập thêm đi. Lần sau lại chơi với chiếc xe dán nhãn của tôi nhé.”

Sau đó cậu đội mũ bảo hiểm, cùng mấy đứa bạn đạp ga rời đi.

Tiếng gầm rú chói tai, vài giây sau đã không thấy đèn sau xe.

A Thắng trừng mắt nhìn theo hướng Quảng Dã biến mất, siết chặt mũ bảo hiểm, thầm chửi một tiếng "chết tiệt".

Một bên là tiếng gầm rú kích thích đến nghẹt thở, một bên là sự tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Trên lầu hai biệt thự, Tang Lê đang chuyên tâm làm bài tập.

Đêm dần khuya, trong phòng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng sột soạt của cây bút trên giấy.

Tang Lê làm xong hết bài tập, ngẩng đầu nhìn lên thì đã gần mười hai giờ đêm.

Cơn buồn ngủ tràn ngập, cô cố gắng đi tắm rồi mới lên giường, vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau là thứ Sáu, Tang Lê nằm nướng một lúc mới dậy.

Mấy ngày nay cô ngủ rất muộn, nhưng vì phải đến trường bổ sung bài vở, cô đều phải dậy sớm.

Vệ sinh cá nhân xong, Tang Lê xuống lầu ăn sáng, quản gia nói Tống Thịnh Lan đã khởi hành ra sân bay mười phút trước.

Tang Lê cảm thấy tiếc nuối.

Giá mà không nán lại giường, thì đã có thể nói chuyện với dì Tống rồi…

Sáu giờ rưỡi, Tang Lê đến trường.

Cô đang đọc từ vựng, một lúc sau Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương cùng đến, hai người gặp nhau ở căng tin, mua bữa sáng rồi cùng đến.

Cô đang đọc từ vựng, một lúc sau Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương cùng đến, hai người gặp nhau ở căng tin mua bữa sáng rồi cùng vào lớp.

Ba người trò chuyện vài câu, rất nhanh sau đó buổi đọc buổi sáng bắt đầu. Nhưng chỗ ngồi bên cạnh Trương Bác Dương vẫn trống.

Dụ Niệm Niệm nghi ngờ hỏi: “Quảng Dã đâu rồi?”

Trương Bác Dương: "Kh...không biết."

Họ nghĩ Quảng Dã chỉ đến muộn, nhưng không ngờ sau tiết đọc buổi sáng kết thúc, vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu.

Sau giờ học, có mấy nam sinh lớp khác đến tìm Quảng Dã. Sau đó Nhiếp Văn đến, mọi người mới biết tối qua Quảng Dã đã đi đua xe đường núi, còn thức trắng đêm chơi LOL, sáng nay chắc là trốn học luôn rồi.

Đến năm cuối cấp ba mà vẫn còn có thể tùy tiện như vậy. Ngoài Quảng Dã ra thì chẳng còn ai nữa.

“Tôi còn nửa năm nữa mới được chạm vào xe, A Dã được chạm vào rồi à?” Có người hỏi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc