Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 25

Trước Sau

break

Mở cửa phòng ngủ, Tang Lê đi vào trong.

Đặt cuốn sổ từ vựng lên bàn, cô đi ra ban công. Làn gió nóng nhẹ nhàng thổi tới, ánh trăng sao treo lơ lửng trên bầu trời đêm như tỏa ra thứ ánh sáng trắng mờ ảo giữa biển sâu.

Tang Lê đứng ngẩn người một lúc, lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy, giọng bà cụ hiền từ vang lên: "Tiểu Điềm"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô nghẹn ngào gọi một tiếng "ngoại", bà hỏi cô có chuyện gì không, Tang Lê tựa vào lan can ban công, khẽ lẩm bẩm: "Không có gì ạ, con nhớ ngoại nên gọi điện thôi."

Liên Vũ Châu cười: “Bà bận làm nông cả ngày dưới ruộng, giờ đang ăn cơm đây. À, dượng con với dì con cũng ở đây… Dượng con muốn nói chuyện với con này.”

Tang Lê sững lại một chút, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng đàn ông đầy vui vẻ: “Tiểu Điềm, con ở trên thành phố Vân Lăng có ổn không? Đã quen chưa? Đi học rồi phải không?”

“Dạ, khá tốt ạ, vừa mới khai giảng.” Tang Lê nhẹ nhàng trả lời, “Dượng và dì có khỏe không ạ?”

“Chúng ta đều ổn, chỉ là trong lòng luôn nhớ con. Con ở bên Vân Lăng ăn mặc sinh hoạt có đủ không, thiếu gì dượng sẽ gửi qua cho con.”

Tang Lê chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên giọng châm chọc của dì Quế Tú Viên: “Ông xem ông kìa, nhà họ Tống giàu có thế kia, Tiểu Điềm còn thiếu mấy đồng lẻ của ông sao?”

Người đàn ông lập tức nhỏ giọng: "Ai, tôi chỉ lo thôi..."

“Người ta sống tốt thế kia ông lo bò trắng răng. Có thời gian thì tập trung vào việc học của Khải Khải đi, con trai mình mà chẳng chịu để tâm gì cả.”

“Khải Khải dạo này học hành thế nào?” Liên Vũ Châu hỏi.

Quế Tú Viên cười: "Dạo này kinh tế khá hơn chút, cho nó đi học thêm rồi. Phòng của Tiểu Điềm thì con sửa thành phòng đọc sách cho Khải Khải học trong đó yên tĩnh hơn, thằng bé này thông minh từ nhỏ, chịu khó học hành chút là sẽ đỗ đại học danh tiếng thôi."

Vừa nói, dì vừa cười và chuyển hướng sang Tang Lê đang ở đầu dây bên kia: “Tiểu Điềm, con ở bên Vân Lăng bây giờ phải học hành thật tốt nhé, sau này còn đợi con nuôi gia đình đấy.”

Tang Lê cúi đầu không nói gì. Một mặt ghét bỏ cô, một mặt lại cần cô, thật nực cười.

Chỉ là cô chưa thể thẳng thừng từ chối, đành đáp lại vài câu xã giao, cuối cùng bà ngoại nhận lại điện thoại: "Tiểu Điềm, mấy hôm nay con ở nhà cô Tống có quen không?"

“Rất tốt ạ, bà ngoại cũng phải tự chăm sóc mình, nhớ uống thuốc đầy đủ.”

Liên Vũ Châu có bệnh tim, đây là điều khiến Tang Lê lo lắng nhất.

“Con yên tâm, bà rất khỏe, con chỉ cần lo cho bản thân là được.” Liên Vũ Châu dịu dàng dặn dò: “À, bà nhớ dì Tống có một đứa con trai hình như cũng trạc tuổi con phải không? Thằng bé chắc cũng ở nhà, nó thế nào rồi? Con có thể kết bạn với người ta.”

Nghe thế, lời cảnh cáo lúc nãy của cậu lại hiện lên trong đầu Tang Lê.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc