Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 24

Trước Sau

break

Tống Thịnh Lan bất lực thở dài, nhớ ra gì đó sau đó lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tang Lê: "À phải rồi, mấy hôm nay dì quên mất chưa đưa cho cháu. Đây là tiền tiêu vặt, buổi trưa không phải cháu hay ăn ở trường sao, nạp tiền vào thẻ ăn, bình thường cần gì thì mua."

Cô vội từ chối: "Không cần đâu dì, cháu có tiền rồi ạ."

"Không sao đâu cháu cứ cầm lấy, bên trong không có bao nhiêu tiền đâu, cháu yên tâm tiêu. Dì đi công tác cháu không cầm trong lòng dì cũng không yên tâm đâu."

Tống Thịnh Lan nhất quyết đưa, Tang Lê không thể từ chối, đành nhận lấy, nghĩ sau này kiếm tiền trả lại: "Cháu cảm ơn dì."

Tống Thịnh Lan cười: "Đừng khách sáo..."

Ăn xong, Tống Thịnh Lan tiếp tục lên phòng làm việc. Tang Lê ăn hơi no, ra vườn sau đi dạo cũng tranh thủ ôn từ vựng.

Tiêu hóa xong, cô trở vào nhà, chậm rãi lên lầu. Đang cúi đầu xem sổ từ vựng, bỗng nghe giọng nam lười nhác từ trên cầu thang vọng xuống:

"Đợi tôi ở cửa DN, tôi qua đó ngay."

Cô ngẩng lên, thấy Quảng Dã từ trên lầu đi xuống. Chàng trai mặc áo phông xám quần jean, dáng người cao gầy. Cô ngây người một chút, chỉ thấy đối phương cúp điện thoại, liếc mắt nhìn cô, đút tay vào túi quần đi xuống.

Khí chất áp bức khó hiểu đang đến gần.

Không biết chào hỏi thế nào, Tang Lê im lặng. Thấy cậu ta đến gần, cô lẳng lặng tránh sang một bên nhường đường.

Quảng Dã đi đến bậc thang cùng tầng với cô, bước chân chầm chậm dừng lại. Quay người, đứng trước mặt cô.

Khoảng cách chưa đến một mét.

Dường như chặn cô trên cầu thang.

Mùi thuốc lá lạnh lẽo xộc vào mũi.

Khí chất nam tính mạnh mẽ bao trùm. Cô chỉ cao đến vai cậu, thân hình mảnh mai bị bóng của cậu che phủ.

Tang Lê dựa lưng vào tường, nuốt nước bọt, ngẩng mặt lên bình tĩnh hỏi: "Có việc gì không?"

"Biết mình đang ở đâu chứ."

Giọng nói trầm lạnh vang lên.

Vẫn là thái độ không tốt.

Tang Lê hiểu ý, cầm cuốn sổ từ vựng, ánh mắt khẽ động.

"Mẹ tôi nói gì thì nói, cô nghe cho vui là được."

Quảng Dã lưỡi chạm nhẹ vào vòm miệng, hạ mắt xuống, nếp gấp mí mắt sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, ném ra vài chữ:

"Tôi cảnh cáo cô."

"Nước giếng không phạm nước sông."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc