Giọng Tống Thịnh Lan nghiêm túc hơn, có vẻ như bà thực sự tức giận, Quảng Dã dừng lại, lười biếng dựa vào tường:
“Dạ không dám, mẹ đại nhân có gì chỉ bảo ạ?”
Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt cậu, bực tức trách móc: “Con nói xem, đối với con gái mà cũng tính tình như thế, có thể lịch sự hơn một chút không?”
“Phải lịch sự thế nào ạ?”
Tống Thịnh Lan tức giận đánh nhẹ vào vai cậu, nghiêm túc nói: “Dù sao mẹ cũng dặn con lần nữa, con bé Tang Lê này gia đình gặp khá nhiều chuyện, rất khó khăn, sẽ ở nhà chúng ta một năm, học lớp 12 giống con, con nể mặt mẹ, bình thường đừng bắt nạt người ta, được không?”
Quảng Dã xoa xoa tai trái, không nói gì.
Tống Thịnh Lan: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, nghe không?”
Quảng Dã khẽ nhìn bà, giọng điệu sâu xa: “Mẹ yên tâm, mẹ làm việc tốt của mẹ đi, con tuyệt đối sẽ không đuổi cô ta ra ngoài đâu.”
Nghe có vẻ như là lời châm chọc, “Con dám…”
Tống Thịnh Lan sợ cậu thực sự có ý xấu, vừa mềm vừa rắn: “Đến lúc đó mẹ sẽ tịch thu tất cả xe mô tô của con.”
Quảng Dã cười, quay người đi về phòng tắm :“Có đến mức đó không.”
Cậu đâu có quan tâm người khác thế nào, ở thì cứ ở thôi, biệt thự lớn như vậy, chỉ cần không làm phiền cuộc sống của cậu thì liên quan gì cậu chứ.
Tống Thịnh Lan rời phòng, một lúc sau, Tang Lê tắm xong, Tống Thịnh Lan mang cho cô một cốc trà gừng.
“Tuy mùa hè không dễ bị cảm, nhưng dì sợ cháu ngã xuống nước rồi về lại bật điều hòa lạnh, nhiệt độ thay đổi thất thường, vẫn nên uống một chút cho chắc.”
“Cảm ơn dì Tống.”
Tống Thịnh Lan cảm thấy áy náy, không ngờ cô vừa đến đã gặp chuyện này, “Xin lỗi cháu nhé Lê Lê, ngày mai dì sẽ bảo Tiểu Dã xin lỗi đàng hoàng.”
Cô vội lắc đầu: “Không sao đâu dì, cháu cũng không có chuyện gì.”
Bắt cậu ta xin lỗi cô, thôi bỏ đi.
Cô biết mình đang ở nhờ, lại vì Tống Thịnh Lan nên cũng không muốn làm to chuyện, để tránh càng thêm khó xử.
Hơn nữa có lẽ là do khí chất không hợp. Cô vẫn nên giữ khoảng cách với vị thiếu gia kia thì hơn.
Hai người ngồi bên giường, Tang Lê uống một chút trà gừng, Tống Thịnh Lan nhớ lại ngày xưa, cảm thán cười:“Vì dì quanh năm bị lạnh, lại bận rộn công việc ít chăm sóc cơ thể, thường xuyên nấu đủ loại trà dưỡng sinh, cứ ép dì uống…”
Tang Tĩnh là tên mẹ của Tang Lê, Tống Thịnh Lan nhanh chóng nhận ra mình nhắc đến chuyện không nên nhắc: “Ôi cái miệng của dì…”
Tang Lê mỉm cười:“Không sao đâu ạ, dì có thể kể cho cháu nghe nhiều hơn về mẹ cháu, cháu rất thích nghe. Mẹ cháu hình như rất thích uống trà, còn thường xuyên gửi trà hoa nhài cho cháu nữa.”
“Phải, nhà có trà hoa nhài rất ngon, ngày mai dì sẽ bảo người mang cho cháu.”
Tang Lê mỉm cười cảm ơn.
Tống Thịnh Lan nhìn thấy đôi giày múa đặt cạnh bàn, chợt nhớ ra, “Lê Lê, dì nhớ cháu biết múa phải không?”
“Dạ.”
“Dì từng nghe mẹ cháu nói cháu múa rất giỏi, nếu cháu thích, dì có thể cho cháu đi học nghệ thuật? Sau này làm vũ công cũng tốt.”