Tang Lê vội nói không cần, dù đây luôn là ước mơ của cô, nhưng con đường nghệ thuật quá tốn kém, cô không thể để Tống Thịnh Lan tốn thêm tiền nữa, cô nói hiện tại cô chỉ coi múa là sở thích, cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Tống Thịnh Lan nghe vậy, cũng tôn trọng quyết định của cô.
Trò chuyện một lúc, Tống Thịnh Lan bảo cô nghỉ ngơi sớm, rồi rời phòng.
Uống xong trà gừng, Tang Lê cũng lên giường nằm.
Đầu ngón tay cô vuốt ve mặt dây chuyền hình hoa lê, ngẩn người, nghĩ về những gì đã trải qua hôm nay.
Không ngờ vừa đến Vân Lăng đã gặp nhiều chuyện như vậy.
Tang Lê nhìn lên trần nhà, cảnh cô rơi xuống nước và người đàn ông ngông cuồng ngạo mạn kia lại hiện lên trong tâm trí.
Cô thật là xui xẻo…
Tang Lê lật người, bực bội nhắm mắt lại.
Có lẽ do chưa quen với môi trường mới, cả đêm Tang Lê trằn trọc, ngủ không yên.
Sáng hôm sau, cô nghĩ ở nhà người khác không nên ngủ nướng, đành cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà dậy.
Sau khi vệ sinh xong xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, quản gia nói Tống Thịnh Lan đã đi đến tập đoàn từ sớm, Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của bà, nói rằng vì công việc bận rộn, không có thời gian ở nhà với cô, cô có thể tự do ở nhà, nếu muốn ra ngoài dạo chơi có thể gọi tài xế đưa đón.
Tang Lê đồng ý, nghĩ rằng như vậy sẽ không làm phiền người khác.
Cô ăn sáng một mình, rồi quay về phòng, sau khi tiêu hóa thì bắt đầu tập múa.
Từ nhỏ đến lớn, dì dượng rất hà khắc với cô, nhưng theo yêu cầu của mẹ, điều duy nhất dì dượng hào phóng chi tiền cho cô là cho cô đi học nhảy, dù số tiền đó cũng là của mẹ cô. Giờ cô không có ý định thi nghệ thuật, nhưng vũ đạo thì không dám bỏ bê.
Suốt một buổi sáng, cô tập đến mướt mồ hôi.
Khi ăn trưa, cô nghe quản gia nói Quảng Dã không xuống ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tang Lê vẫn đang nghĩ nếu phải ăn cùng người đó sẽ thật khó xử, giờ lại thấy nhẹ nhõm.
Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Tang Lê chuẩn bị đọc sách thì nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú từ dưới lầu.
Cô bước đến cửa sổ nhìn xuống, thấy Quảng Dã và chú Trương tài xế mỗi người cưỡi một chiếc mô tô phóng ra khỏi gara biệt thự.
Người trước mặc áo phông ngắn màu xanh đậm, đội mũ bảo hiểm đen, chiếc xe màu xanh dương dưới thân cậu trông cực ngầu và chói mắt, vèo một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tang Lê thu tầm mắt lại, quay người tiếp tục đọc sách.