Tang Lê cảm thấy giọng nói này quen quen, ngẩng đầu nhìn lên, không phải là cậu ấm nhà Quảng đó sao?
Lần trước trên tàu, lần này lại gặp nữa.
Rốt cuộc là cô bị khắc nước, hay là bị khắc với cậu ta đây…
Tang Lê ho sặc sụa, không nói được lời nào. Quảng Dã nhớ lại cảnh cô rơi xuống nước lúc nãy, cười khẩy:
“Thế này mà cũng ngã được, mẹ cô không dặn cô đi cạnh hồ bơi phải cẩn thận à?”
???
Người này còn ngang nhiên chế giễu cô, Tang Lê nổi nóng, tức giận đáp trả: “Nếu không phải cậu im re đứng đó dọa người, tôi ngã được chắc?”
Quảng Dã cười, nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhìn cô:
“Sao, theo ý cô thì tôi đứng ở trong nhà mình cũng phải báo cáo với cô à?”
“…”
Nhưng rõ ràng là cậu ta cố tình mà…
Quảng Dã thấy cô lại im lặng, mất hết kiên nhẫn: “Nói đi, cô từ đâu đến?”
Tang Lê còn chưa kịp trả lời, một giọng phụ nữ trung niên xen vào:
“Tiểu Dã, sao con lại nói chuyện với khách như thế!”
Nghe thấy động tĩnh, Tống Thịnh Lan từ trong nhà bước ra.
Bà liếc Quảng Dã một cái, vội vàng đến trước mặt Tang Lê hỏi: “Lê Lê, cháu có sao không?”
“Dạ không sao ạ…”
“Xin lỗi cháu nhé, đây là con trai dì, nó không biết hôm nay cháu đến nhà.”
Tống Thịnh Lan vội đi lấy khăn tắm cho Tang Lê khoác lên, bất lực trách Quảng Dã: “Gì mà từ đâu đến, cô bé này tên là Tang Lê, là con gái của bạn mẹ, sẽ ở nhà mình một thời gian, là con hiểu lầm rồi.”
“Mẹ đưa người về nhà mà không nói với con một tiếng, còn bảo là con hiểu lầm?”
“Ai bảo con ngày nào cũng đi chơi ngoài đường, tối về mẹ cũng không thấy con đâu. Vốn tối nay định gọi con về ăn cơm rồi giới thiệu, nhưng con có về đâu.”
Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê ướt sũng, bất lực trách mắng: “Dù sao đi nữa, con cố ý dọa người làm gì? Lỡ người ta ngã xuống nước xảy ra chuyện gì thì sao?”
Quảng Dã cười khẽ: “Có người nào đó tự mình nhát mình, thấy con như thấy ma nhảy xuống nước, liên quan gì đến con.”
Tang Lê: …
Tống Thịnh Lan tức đến không nói nên lời: “Con không thể nói chuyện tử tế được à?”
Quảng Dã: “Buồn ngủ rồi, về phòng đây.”
Tống Thịnh Lan vội gọi cậu lại: “Mất lịch sự, chào người ta một tiếng đi!”
Cậu trai tay đút túi, đi ngang qua Tang Lê
Hơi thở bạc hà thanh mát hòa quyện với cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến như cơn gió mùa hè nóng bức, kèm theo giọng điệu lơ đễnh của cậu rơi xuống đầu cô:
“Xin chào, tôi tên Quảng Dã, rất vui được gặp cậu, mong được giúp đỡ nhé.”
Rõ ràng là những lời rất lễ phép.
Nhưng lại bị cậu nói ra một cách ngạo nghễ.
Tang Lê run nhẹ hàng mi, đầu ngón tay nắm chặt chiếc khăn tắm run nhẹ.
Cậu trai rời đi, Tống Thịnh Lan tức giận không làm gì được, đành phải chăm sóc Tang Lê trước: “Lê Lê, dì đưa cháu về trước, cháu đi tắm đi.”
Tang Lê khẽ cúi đầu, “Dạ…”
Tang Lê về phòng, Tống Thịnh Lan lên lầu.
Gõ cửa phòng ngủ, căn phòng mang tông màu xám trắng,đang cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
“Giờ mẹ cũng không quản được con nữa phải không?”
--- Đến để tính sổ rồi.