Tháng Chín.
Gió mùa thu thổi qua những con phố dài ở Seoul, mang theo mùi lá khô và hương cà phê sớm.
Trường đại học đã vào năm học mới, sinh viên mới tấp nập, và sân trường lại rộn ràng tiếng cười.
Nhưng Lee Soeun và Kim Harin không còn ở cùng một nhịp như trước nữa.
Một buổi sáng, khi Soeun đang chỉnh bản thiết kế trong studio, điện thoại cô rung lên — tin nhắn từ Harin:
> “Tớ được nhận vào chương trình trao đổi ở Busan. Ba tháng.”
Soeun nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ba tháng.
Không phải lâu, nhưng cũng đủ để mọi thứ đổi khác.
Cô gõ lại chậm rãi:
> “Chúc mừng cậu.”
Một emoji hình mặt cười được gửi kèm theo, nhưng khi màn hình tắt đi, cô thấy mắt mình khô rát.
---
Buổi tối hôm đó, họ gặp nhau ở con đường bên sông Hàn.
Gió lạnh, trời mờ, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.
— Tớ chưa nói vì sợ cậu buồn. — Harin mở lời, giọng nhẹ.
— Sao lại phải sợ? Cậu có cơ hội tốt mà.
— Nhưng…
— Nhưng sao?
— Tớ sợ đi rồi, về lại không còn chỗ đứng trong cuộc sống của cậu.
Soeun im lặng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay vài lá khô.
Cô nhìn Harin, thấy nỗi sợ trong ánh mắt ấy — không phải sợ xa, mà sợ mất.
— Harin à, cậu không cần lo.
— Vì sao?
— Vì tớ không giỏi quên đâu.
Câu nói nhẹ, nhưng khiến không khí như ngừng lại.
Harin khẽ cúi đầu, nở nụ cười mờ trong ánh đèn.
---
Ngày Harin rời Seoul, trời đổ mưa.
Soeun dậy sớm, cầm ô đứng ở bến tàu.
Harin mặc áo khoác dài, tóc cột gọn, vẻ bình thản như mọi khi.
— Nhắn cho tớ khi đến nơi nhé.
— Ừ.
— Và này… đừng hút thuốc nhiều quá.
Harin bật cười khẽ:
— Chưa gì đã dặn dò như mẹ.
Soeun cười, rồi đột nhiên bước tới, ôm cô thật chặt.
Không nói thêm gì, chỉ ôm.
Mùi tóc, mùi áo, và nhịp tim quen thuộc ấy khiến cô muốn giữ mãi.
— Tớ sẽ viết thư cho cậu. — Harin nói khẽ bên tai.
— Viết thật nhé.
— Thật.
— Tớ sẽ chờ.
Cánh cửa tàu khép lại.
Soeun nhìn theo cho đến khi bóng Harin khuất hẳn.
Mưa vẫn rơi, và trong lòng cô, một phần Seoul dường như cũng đang trống đi.
---
Những ngày sau đó, cuộc sống trở lại bình thường — ít nhất là bề ngoài.
Soeun đi làm, về nhà, nấu ăn, vẽ, rồi lại đi làm.
Mỗi buổi sáng cô vẫn gửi một tin nhắn ngắn:
> “Trời hôm nay nắng nhẹ.”
“Ăn sáng chưa?”
“Đừng làm việc khuya.”
Và Harin vẫn trả lời, dù chỉ bằng vài chữ, đôi khi chỉ là một emoji.
Nhưng với Soeun, vậy là đủ.
Đêm nào cũng vậy, trước khi ngủ, cô nhìn lên trần nhà và tự hỏi Harin đang làm gì ở thành phố khác.
Có khi cô mở bản đồ, phóng to đến Busan, rồi đặt ngón tay tại đó như thể có thể chạm vào người kia qua màn hình.
---
Hai tháng trôi qua.
Một buổi tối, Harin gọi video.
Phía sau cô là căn phòng ký túc nhỏ, ánh sáng vàng yếu.
— Cậu ổn chứ? — Soeun hỏi.
— Ổn. Cậu thì sao?
— Cũng ổn. Chỉ là… trống một chút.
Harin mỉm cười:
— Ở đây cũng vậy.
Họ nói chuyện đến khuya, về công việc, đồ ăn, những chuyện nhỏ nhặt.
Trước khi tắt máy, Harin khẽ nói:
— Cảm ơn vì vẫn chờ.
Soeun đáp:
— Tớ đâu biết làm gì khác ngoài chờ.
Màn hình tối lại.
Trong bóng đêm, Soeun chạm vào mặt kính, như thể vẫn còn hơi ấm ở đó.
---
Ngày Harin về lại Seoul, gió đã trở lạnh.
Cô bước ra khỏi ga tàu, thấy Soeun đứng đợi sẵn — áo khoác xám, tay cầm cốc cà phê nóng.
— Về rồi à.
— Ừ.
— Mọi thứ ổn chứ?
— Ổn. Nhưng hình như cậu ốm đi rồi đấy.
— Tại nhớ ai đó quá.
Cả hai cùng cười.
Giữa dòng người, khoảnh khắc ấy lặng lẽ mà dịu dàng.
Trên bầu trời Seoul, những đám mây mỏng trôi chậm.
Không mưa, cũng chẳng nắng — chỉ có ánh sáng nhạt phủ lên hai người, khiến mọi thứ trở nên vừa vặn đến lạ.
Soeun nhìn Harin, ánh mắt không nói gì, nhưng đủ để người kia hiểu rằng:
Có những điều không cần giữ bằng lời, chỉ cần một lần quay lại là đủ.
Điều chưa kịp gọi tên
Mùa thu Seoul năm ấy đến sớm hơn thường lệ.
Những hàng cây dọc con đường trước trường đã bắt đầu chuyển màu, vàng pha đỏ, như thể ai đó đã lặng lẽ vẽ lại cả thành phố bằng sắc nhớ.
Kim Harin trở lại cuộc sống cũ sau chuyến đi Busan.
Cô mang theo những tấm bưu thiếp, vài cuốn sách, và một vẻ trầm hơn thường thấy.
Còn Lee Soeun, dường như vẫn là cô gái mạnh mẽ, nhanh miệng, luôn cười dễ dàng — nhưng Harin nhận ra, nụ cười ấy không còn sáng như trước.
Họ lại đi học cùng, ăn trưa cùng, cùng ngồi trong thư viện những buổi chiều dài.
Mọi thứ tưởng như không đổi, nhưng giữa họ có một thứ gì đó lặng lẽ khác đi — như không khí trước khi mưa, ẩm, nặng, và khiến tim khó thở.
---
Một chiều thứ Sáu, Harin tìm đến studio của Soeun.
Cô đang cúi người trước bàn vẽ, tóc buộc cao, ánh sáng hắt từ cửa sổ rọi xuống làm nổi những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt.
Harin đứng im hồi lâu, chỉ nhìn.
— Cậu định đứng đó đến bao giờ? — Soeun nói, không ngẩng đầu.
— Cho đến khi cậu quay lại nhìn tớ.
— Giờ nhìn rồi đấy.
Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Cười xong, lại im.
— Hôm nay có mưa đấy, — Harin nói, — về cùng nhé.
— Ừ, đợi tớ chút.
Soeun thu dọn, tắt đèn.
Cả hai cùng đi ra ngoài, dưới nền trời đen dần.
Mưa bắt đầu rơi khi họ đến bến xe buýt, từng giọt nhỏ, lạnh.
Soeun mở ô, che về phía Harin.
Cả hai đứng sát, vai khẽ chạm.
Không ai nói gì, chỉ nghe tiếng mưa rơi đều, như nhịp tim giấu trong ngực.
— Harin này, — Soeun nói khẽ, — ở Busan, cậu có nhớ tớ không?
— Có.
— Nhiều không?
— Nhiều… đến mức tớ phải viết thư rồi lại xé đi.
Soeun khẽ quay lại nhìn.
Trong ánh sáng mờ, Harin mím môi, đôi mắt như có nước.
— Sao không gửi? — cô hỏi.
— Vì sợ khi đọc, cậu sẽ hiểu sai.
— Hiểu sai điều gì?
— Điều mà tớ còn chưa kịp gọi tên.
Mưa rơi nặng hạt hơn.
Cả hai vẫn đứng yên, không né tránh, không giải thích.
Trong khoảnh khắc ấy, có gì đó mơ hồ, mong manh — như một sợi dây vô hình nối giữa hai trái tim đang lặng lẽ đập cùng một nhịp.
---
Tối đó, họ về nhà Harin.
Căn phòng quen thuộc, ánh đèn vàng ấm, tiếng nhạc nhẹ từ radio.
Soeun ngồi trên sô-pha, tóc còn ướt, Harin đưa cho cô khăn.
— Lau đi, cảm lạnh bây giờ.
— Cậu lúc nào cũng nói như thể tớ là đứa trẻ.
— Nếu cậu là đứa trẻ, tớ đã bớt sợ hơn.
Soeun ngẩng lên.
— Sợ gì?
— Sợ rằng, chỉ cần tớ nhìn cậu lâu thêm chút nữa… mọi thứ sẽ khác.
Không khí như đặc lại.
Harin vội quay đi, giả vờ sắp xếp sách trên kệ.
Soeun vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi cô.
— Harin.
— Hửm?
— Nếu mọi thứ khác đi thật… cậu có hối hận không?
Harin không trả lời.
Cô đứng yên, lưng quay lại, hai tay run nhẹ.
Một lúc sau, giọng cô nhỏ như hơi thở:
— Tớ không biết. Nhưng có lẽ… tớ sẽ sợ mất cậu hơn là sợ điều đó.
Soeun khẽ gật, dù Harin không nhìn thấy.
Cô đứng dậy, bước đến gần, không chạm, chỉ đứng cạnh — khoảng cách đủ để nghe được tiếng thở của nhau.
---
Đêm ấy, Harin ngủ thiếp trên ghế.
Soeun đắp chăn cho cô, rồi ngồi xuống sàn, tựa lưng vào thành ghế.
Ánh đèn mờ hắt lên gương mặt Harin, yên tĩnh đến mức Soeun sợ mình chỉ cần thở mạnh là đánh thức cô dậy.
Cô nhìn bạn mình rất lâu.
Từng đường nét, từng sợi tóc, từng nhịp thở đều in sâu trong tâm trí.
Cô mỉm cười, thì thầm như nói với chính mình:
> “Cậu không cần gọi tên đâu, Harin. Tớ hiểu rồi.”
Bên ngoài, mưa đã tạnh.
Trên bầu trời, chỉ còn một khoảng trống trong trẻo, không mây, không gió — như thể thành phố cũng đang giữ im lặng cho hai người.
Ngày gió thổi ngược
Buổi sáng đầu tháng Mười, Seoul nổi gió mạnh.
Những tán cây trong khuôn viên đại học đung đưa như đang nói điều gì không ai nghe rõ.
Harin ngồi trong thư viện, trước mặt là cuốn sách mở dở.
Trên mép trang, cô kẹp mảnh giấy ghi dòng chữ của Soeun:
> “Thứ bảy này đi với tớ, chỗ cũ, đừng trốn.”
“Chỗ cũ” — nghĩa là con đường bên sông Hàn, nơi cả hai thường đến mỗi khi không cần nói gì nhưng vẫn muốn gặp nhau.
Harin mỉm cười khẽ, gấp sách lại, ngón tay vô thức chạm lên mảnh giấy nhỏ như thể sợ nó biến mất.
---
Chiều thứ bảy, trời nhiều mây.
Soeun đến sớm, đứng tựa lan can, nhìn dòng nước chảy lặng lẽ dưới cầu.
Gió thổi ngược hướng, thổi tóc cô bay về phía sau, mang theo mùi lạnh đặc trưng của cuối thu.
Một lát sau, Harin đến.
Không áo khoác, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng.
— Cậu lại đến sớm hơn tớ.
— Còn cậu vẫn quên mang áo khoác.
— Cậu lại muốn cà khịa tớ à?
— Không, chỉ là sợ cậu lạnh.
Harin bật cười.
Tiếng cười nhỏ, nhưng Soeun nghe rõ — như nốt nhạc đầu tiên sau một quãng im dài.
---
Họ ngồi xuống ghế đá.
Xung quanh, lá rơi đầy, gió thổi mơn man qua từng sợi tóc.
Soeun mở lon nước, đưa cho Harin.
— Ở Busan, cậu có hay ra sông không?
— Có, nhưng không giống ở đây.
— Vì sao?
— Ở đó, gió thổi về phía biển. Còn ở đây, gió thổi ngược.
Soeun im lặng, ngước nhìn bầu trời xám xịt.
Một cơn gió mạnh lùa qua, khiến lá bay tán loạn.
Cô đưa tay ra, giữ lại một chiếc lá vừa rơi, rồi quay sang Harin:
— Vậy bây giờ cậu định đi về hướng nào?
— Chưa biết.
— Tớ thì biết rồi.
— Hướng nào?
— Hướng mà có cậu.
Harin khẽ sững người, ngước nhìn Soeun.
Gió thổi mạnh hơn, nhưng trong giây phút ấy, tất cả âm thanh như tan biến.
Chỉ còn lại ánh mắt của hai người — một sắc bén, một dịu, nhưng đều mang cùng một câu hỏi chưa nói thành lời.
---
Họ im lặng suốt đoạn đường về.
Khi đến cổng ký túc, Harin nói nhỏ:
— Cậu không sợ sao?
— Sợ gì?
— Sợ nếu mọi thứ thay đổi, chúng ta sẽ không còn là bạn?
— Nếu chỉ là bạn, thì điều này đã không khiến tớ sợ đến vậy.
Harin cúi đầu, tay khẽ siết quai túi.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
Cuối cùng chỉ thở dài:
— Cậu lúc nào cũng dám hơn tớ.
— Không đâu. Tớ chỉ không giỏi giả vờ như cậu thôi.
Một giọt mưa rơi xuống giữa khoảng im ấy.
Rồi thêm một, thêm một.
Cả hai cùng ngẩng lên — bầu trời xám đậm, rồi đổ mưa bất chợt.
Soeun bật cười, kéo tay Harin chạy vào mái hiên gần đó.
Cả hai ướt nửa người, thở gấp, tóc dính vào trán.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân.
— Cậu thật sự không hối hận chứ? — Harin hỏi khẽ.
— Nếu hối hận, tớ đã chẳng đứng đây.
Ánh nhìn của Soeun thẳng, nhưng không ép.
Harin đáp lại bằng im lặng — thứ im lặng dài, chứa nhiều hơn cả nghìn lời.
---
Đêm đó, Harin không ngủ được.
Cô mở nhật ký, viết:
> “Cậu ấy nói gió thổi ngược, nhưng vẫn muốn đi cùng hướng với tớ.
Có lẽ, tình cảm không cần tên gọi, chỉ cần đủ dũng cảm để không trốn nữa.”
Cô gấp sổ, nhìn ra cửa sổ.
Seoul về đêm lấp lánh ánh đèn — mỗi ô sáng như một nhịp tim nhỏ giữa biển người mênh mông.
Ở đâu đó trong thành phố, Soeun cũng đang thức.
Cô cầm bút vẽ lại bóng lưng hai người đi giữa mưa, chỉ có hai chiếc ô chạm nhau ở mép.
Dưới góc bức tranh, cô viết một dòng nhỏ:
> “Ngày gió thổi ngược – nhưng chúng ta vẫn về cùng một phía.”
Mùa của những điều thừa nhận
Sau cơn mưa đêm ấy, trời trở lạnh đột ngột.
Harin quấn khăn quàng cổ, bước ra khỏi ký túc.
Trên mặt đường còn đọng nước, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như gương.
Cô kéo tai nghe lên, mở một bản nhạc cũ.
Tiếng guitar nhẹ, trầm, và cô chợt nhớ đến dáng người quen thuộc — người đã nói rằng “tớ sẽ đi cùng hướng với cậu”.
Cả buổi sáng hôm đó, cô không tập trung được trong giờ học.
Soeun ngồi ở bàn trên, xoay bút liên tục, đôi khi quay lại nhìn.
Harin lảng tránh, giả vờ ghi chép, nhưng bàn tay run nhẹ.
Giữa giờ nghỉ, Soeun đến gần:
— Hôm nay cậu lạ quá.
— Có sao?
— Có. Cậu im lặng hơn bình thường.
— Vậy à…
— Nếu có chuyện gì, nói với tớ đi.
Harin ngẩng lên.
— Tớ chỉ đang nghĩ, có những điều không biết nên nói ra hay không.
— Nếu là với tớ, thì nên.
Soeun nói nhẹ, rồi bỏ đi, để lại Harin đứng giữa hành lang, tim đập nhanh đến khó hiểu.
---
Buổi chiều, Harin quyết định đến phòng Soeun.
Căn hộ nhỏ trên tầng bốn vẫn như trước, ấm và có mùi bạc hà nhè nhẹ.
Soeun đang dán vài tấm ảnh mới lên tường — cảnh thành phố ban đêm, ánh đèn phản chiếu trên sông, và một bức là bóng hai người đi bên nhau trong mưa.
Harin nhìn chăm chăm:
— Cậu chụp tấm này khi nào?
— Hôm mưa hôm đó.
— Cậu giữ lại à?
— Ừ.
— Vì sao?
— Vì có cậu trong đó.
Không khí bỗng lặng lại.
Tiếng đồng hồ treo tường khẽ kêu, đều đặn.
Harin ngồi xuống ghế, nắm chặt tay vào nhau.
— Soeun, cậu có bao giờ sợ… những thứ không gọi tên được không?
— Có. Nhưng tớ còn sợ hơn nếu bỏ lỡ nó.
Soeun bước lại gần, ngồi xuống cạnh.
Khoảng cách giữa hai người nhỏ dần.
Không ai nói gì, chỉ có hơi thở lẫn vào nhau, và tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Harin khẽ nói:
— Có lẽ tớ quá quen với việc giấu mọi thứ.
— Không sao. Giờ tớ ở đây rồi.
— Ừ…
Cô cười, một nụ cười nhỏ, mệt nhưng dịu.
---
Tối đó, họ cùng ăn mì gói.
Soeun làm, Harin cắt kimchi, hai người vừa ăn vừa cười vì chuyện lặt vặt.
Đôi khi Harin quên mất cảm giác nặng nề trong lòng — ở cạnh Soeun, mọi thứ như trở nên đơn giản hơn.
— Cậu định thi học bổng trao đổi thật à? — Harin hỏi.
— Ừ, chỉ là thử thôi.
— Nếu đậu thì sao?
— Thì đi, vài tháng thôi mà.
— Tớ sẽ không quen với việc không có cậu.
— Cậu sẽ ổn thôi.
— Không đâu.
Soeun ngẩng lên, ngạc nhiên.
Harin nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu không lảng tránh:
— Không đâu, Soeun.
Khoảng lặng phủ xuống.
Rồi Soeun khẽ mỉm cười, đặt đôi đũa xuống bàn.
— Thế thì… tớ sẽ phải cố gắng không đi thôi.
Harin bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng thật.
Cả hai cùng nhìn nhau, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt đã đủ nói hết.
---
Khi Harin chuẩn bị về, Soeun tiễn cô ra cửa.
Trời vẫn mưa nhẹ.
Soeun nói:
— Harin, nếu ngày nào đó tớ đi thật…
— …
— Cậu sẽ làm gì?
Harin cúi đầu, nghĩ một lúc rồi đáp:
— Tớ sẽ đợi.
— Dù bao lâu?
— Dù bao lâu.
Soeun khẽ gật, nở nụ cười nhẹ đến nỗi Harin suýt không nhận ra đó là nụ cười thật lòng nhất mà cô từng thấy.
---
Đêm.
Harin về phòng, mở điện thoại — có tin nhắn mới.
> Soeun: “Tớ không chắc mình sẽ đi. Nhưng nếu có đi, tớ muốn điều đầu tiên thấy khi quay lại vẫn là cậu.”
Harin đọc đi đọc lại dòng chữ đó đến khi mưa tạnh.
Ngoài kia, Seoul vẫn sáng đèn.
Trong lòng cô, một điều gì đó vừa được thừa nhận — không cần gọi tên, nhưng tồn tại rõ ràng như nhịp đập trong lồng ngực.