Những Ngày Không Nói

Chương 7 

Trước Sau

break

Những người cũ trong khung hình mới

Buổi sáng mùa thu, nắng trong, trời mát.

Seoul vừa trải qua một đợt mưa dài, lá cây còn đọng nước, và không khí như được gột rửa khỏi mọi bụi bặm của thành phố.

Trường đại học tổ chức chuyến dã ngoại cuối kỳ — một dịp hiếm hoi sinh viên được ra ngoài, rời xa các lớp học và đồ án nặng nề.

Trên xe buýt, Lee Soeun ngồi cạnh Kim Harin.

Soeun mở điện thoại, đưa một bên tai nghe cho Harin.

Bản nhạc vang lên – giai điệu dịu nhẹ của “Coffee” (BTS) – thứ mà cả hai từng nghe suốt năm cấp ba.

Harin dựa đầu vào kính xe, mắt khép hờ, vẻ mệt nhưng bình yên.

Soeun nhìn cô, cảm giác trong lòng vừa thân thuộc, vừa khó tả — như nhìn một phần cuộc sống mình mà không thể gọi tên.

---

Khu cắm trại nằm ven rừng, có dòng suối nhỏ chảy qua và bãi cỏ rộng dưới chân đồi.

Sinh viên chia nhóm dựng lều, chuẩn bị đồ ăn.

Harin nhận phần đi lấy nước, Soeun ở lại nhóm lửa.

Khi Harin đi ngang qua bãi đỗ xe, một giọng nói quen đến mức khiến tim cô khựng lại:

— Harin? Là cậu thật sao?

Cô quay lại.

Trước mặt là Jung Minji — người mà Harin không nghĩ sẽ gặp lại, không phải ở nơi này, không phải trong khoảnh khắc này.

Minji vẫn vậy, dáng người nhỏ, tóc ngắn ngang vai, nụ cười dịu nhưng ánh mắt lại sâu đến mức khiến người khác muốn né tránh.

— …Minji.

— Lâu rồi không gặp.

Giọng Minji nhẹ, mang chút gì đó vừa xa cách vừa thân quen.

Còn Harin thì đứng lặng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, những mảnh ký ức cũ — những buổi chiều ở lớp học thêm, những tin nhắn vụng dại, bàn tay nắm thật nhanh rồi buông thật vội — bỗng ùa về.

— Tớ không ngờ gặp cậu ở đây. — Minji mỉm cười.

— Tớ cũng vậy. — Harin đáp khẽ.

Từ xa, Soeun nhìn thấy họ.

Ánh nắng chiếu lên hai gương mặt — một ánh nhìn bình thản, một ánh nhìn không giấu được bối rối.

Cô không hiểu vì sao ngực mình lại nhói lên như thế.

---

Buổi trưa, cả nhóm cùng ăn trong nhà kính.

Minji ngồi ngay bên cạnh Harin, còn Soeun ngồi đối diện.

Họ nói về những ngày xưa cũ, những kỷ niệm nhỏ — giọng Minji luôn nhẹ, nhưng trong từng câu lại có một lớp cảm xúc sâu, như chỉ Harin hiểu được.

— Cậu vẫn không thích ăn cay à? — Minji hỏi, khi Harin đẩy bát kimchi sang một bên.

— Ừ, vẫn thế.

— Hồi đó tớ hay trêu cậu vì chuyện này… cậu còn nhớ không?

— Có. — Harin đáp, cố mỉm cười, nhưng giọng khẽ run.

Soeun nhìn cảnh đó, lòng chùng xuống.

Cô không hiểu sao Harin — người luôn lạnh lùng, mạnh mẽ — lại trông mong manh đến thế khi đứng trước người kia.

---

Chiều, nhóm đi chụp ảnh lưu niệm bên bờ suối.

Minji cầm máy ảnh, bảo Harin đứng lại.

— Đừng cười kiểu đó. Cậu vẫn như xưa, lúc nào cũng gượng khi bị chụp hình.

— Thói quen thôi.

— Không phải thói quen. Là vì cậu sợ lộ mình ra trước người khác.

Harin im lặng, không phản bác.

Ánh nắng xiên xuống, phản chiếu trong đôi mắt cô thứ ánh sáng vừa thật vừa buồn.

Minji khẽ nói, giọng gần như thì thầm:

— Tớ không biết… gặp lại cậu, tớ sẽ thấy nhẹ hay nặng.

— Tớ tưởng cậu quên rồi.

— Tớ quên được nhiều thứ, trừ cậu.

Câu nói đó rơi vào gió, rất khẽ, nhưng Soeun – đứng cách vài mét – nghe thấy rõ.

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến cô bất giác siết chặt tay áo.

Trong lòng cô, có gì đó đang vỡ ra — lặng lẽ nhưng thật.

---

Tối, cả nhóm ngồi quanh lửa trại.

Ai cũng cười nói, trừ Harin và Soeun.

Ánh lửa hắt lên gương mặt Harin khiến cô trông vừa đẹp vừa xa.

Soeun nhìn mà thấy nghèn nghẹn nơi cổ.

Sau khi mọi người về lều, chỉ còn hai người ở lại.

Soeun hỏi nhỏ:

— Cô ấy… là ai vậy?

— Một người từng rất gần gũi với tớ.

— Gần đến mức nào?

Harin im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cô đáp:

— Gần… đến mức mà tớ từng nghĩ mình không thể quên.

Soeun khẽ gật, mắt nhìn xuống ngọn lửa đang tàn dần.

Cô không hỏi thêm.

Chỉ cảm thấy lạnh, dù lửa vẫn cháy.

---

Đêm.

Khi Soeun đã nằm xuống, Harin vẫn thức, nhìn lên trần lều.

Trong đầu cô, những ký ức cũ và hiện tại đan vào nhau.

Minji từng là điều đẹp nhất trong tuổi mười ba — nhưng cũng là vết xước khiến cô không còn tin ai thật lâu.

Vậy mà giờ đây, bên cạnh Soeun, cô lại cảm thấy… an yên.

Một cảm giác khác, không vội vàng, không rực rỡ, chỉ âm ấm và thật.

Cô quay sang nhìn Soeun đang ngủ.

Giữa ánh trăng nhạt, gương mặt Soeun bình yên, hàng mi khẽ động như đang mơ.

Harin khẽ cười, thì thầm gần như không thành tiếng:

> “Cậu không cần biết quá khứ của tớ đâu, Soeun. Chỉ cần đừng rời khỏi hiện tại này là được.”

Mưa sau những tán lá

Sáng sớm, khu rừng vẫn còn sương.

Không khí lạnh và ẩm, hơi đất thoảng trong gió.

Tiếng chim hót lẫn trong tiếng nước chảy từ con suối nhỏ gần bãi cắm trại.

Lee Soeun thức dậy sớm hơn mọi người.

Cô bước ra khỏi lều, hít một hơi dài, để gió buổi sớm lùa qua tóc.

Khi nhìn quanh, cô không thấy Harin đâu.

Soeun đi dọc con đường nhỏ dẫn xuống suối.

Và rồi cô khựng lại.

Bên tảng đá phủ rêu cạnh bờ nước, Kim Harin đang ngồi đó —

một tay cầm điếu thuốc, tay kia đặt lơ đãng trên đầu gối.

Khói thuốc tan vào sương, mảnh, lạnh và mong manh như chính ánh mắt của cô.

Bên cạnh là Jung Minji.

Cô ngồi im, lặng lẽ nhìn Harin, không nói gì.

Chỉ có tiếng suối róc rách và khói trắng lẩn vào hơi thở.

— Lâu rồi cậu mới hút lại à? — Minji hỏi, giọng khẽ.

— Ừ. Tớ tưởng mình bỏ được.

— Cậu chưa bao giờ bỏ được, chỉ là quên đi một thời gian thôi.

Harin cười khẽ, nụ cười vừa buồn vừa dịu.

— Có lẽ đúng.

— Vẫn như ngày xưa… lúc buồn là tìm khói.

Câu nói ấy nhẹ như không, nhưng lại khiến Harin khựng tay.

Cô dập điếu thuốc, mắt nhìn xuống mặt nước.

Từ xa, Soeun đứng im, không dám lại gần.

Ánh sáng mờ của buổi sớm phản chiếu khung cảnh trước mắt —

hai con người, một mảnh ký ức, và làn khói vương lên trời như thể tất cả những gì chưa từng nói đều đang tan dần.

Cô không biết họ nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác lạ —

một cơn lạnh len vào ngực, vừa thật vừa khó hiểu.

Harin dập điếu thuốc, đứng dậy.

Khói cuối cùng tan vào sương.

Cô nhìn Minji, giọng nhỏ:

— Cậu vẫn như xưa, thích nói những điều khiến người khác nghĩ mãi.

Minji khẽ nhún vai:

— Vì cậu vẫn dễ bị ảnh hưởng như trước thôi.

Cả hai cùng cười, nụ cười ngắn và nhạt, giống như một lời tạm biệt không cần nói ra.

Harin quay đi trước, bước chậm lên dốc, tay vẫn đút túi áo, mắt không nhìn ai.

Minji ngồi lại, nhìn theo cho đến khi bóng Harin khuất hẳn sau hàng cây.

Từ xa, Soeun vẫn đứng đó.

Gió buổi sớm thổi qua khiến tóc cô bay rối, nhưng cô không nhận ra.

Cô chỉ nhìn vào khoảng không mà Harin vừa rời đi, cảm giác trong lòng rối như sợi chỉ — muốn nắm lại nhưng càng nắm càng lỏng.

---

Bữa sáng, không ai nói nhiều.

Harin ngồi đối diện Soeun, mắt hơi sưng, có lẽ vì thiếu ngủ.

Soeun muốn hỏi “Cậu ổn không?”, nhưng lời mắc kẹt trong cổ.

Cô sợ Harin sẽ nói “Ổn” – vì điều đó nghĩa là không cần cô nữa.

Khi Minji đến chào tạm biệt, Soeun nhìn họ.

Minji cúi nhẹ đầu, nụ cười dịu, còn Harin đáp lại bằng ánh nhìn ngắn ngủi.

Không ôm, không chào lớn, chỉ có sự im lặng kéo dài hơn vài giây –

nhưng đủ để khiến tim Soeun nhói lên.

---

Trên xe về lại Seoul, Soeun ngồi sát cửa sổ, tai nghe bật nhạc nhỏ.

Harin ngồi bên cạnh, tựa đầu ra phía sau, mắt khép lại.

Giữa hai người là một khoảng không rất mỏng – như thể chỉ cần nghiêng nhẹ là chạm được,

nhưng Soeun không dám.

Cô nhìn bàn tay Harin đang đặt trên đùi – khớp xương nhỏ, móng tay ngắn, vết mực loang trên ngón trỏ vẫn còn từ bài báo cáo hôm qua.

Từng chi tiết ấy quen thuộc đến mức khiến cô thấy đau.

Cô từng nghĩ chỉ mình mới nhìn thấy Harin như thế,

nhưng giờ thì không chắc nữa.

---

Buổi chiều, về đến Seoul, trời đổ mưa nhẹ.

Hai người về ký túc, thay đồ, tắm rửa.

Soeun đang sấy tóc thì điện thoại Harin sáng màn hình:

tên “Jung Minji”.

Soeun không định đọc, nhưng dòng tin nhắn hiện ngay trên màn hình:

> “Cậu vẫn hút như trước. Có vẻ tớ vẫn biết rõ cậu hơn ai khác.”

Trái tim Soeun khựng lại.

Cô đặt máy xuống, im lặng.

Một giây sau, Harin bước ra, tóc ướt, áo len mỏng, hơi thở phả khói lạnh từ ngoài cửa sổ.

— Cậu làm gì thế?

— Không gì, chỉ sấy tóc thôi.

Harin mỉm cười nhẹ.

— Ừ, đừng để ướt lâu, dễ cảm.

Soeun không đáp.

Cô cắm đầu vào điện thoại mình, nhưng chẳng thấy gì cả.

Trong đầu chỉ còn vang lại một câu: “Tớ vẫn biết rõ cậu hơn ai khác.”

---

Tối, Harin nằm ngủ sớm.

Soeun vẫn thức, mắt dán vào trần phòng.

Tiếng mưa rơi trên cửa sổ đều đặn, buồn như một bản nhạc chậm.

Cô quay sang nhìn giường bên, Harin ngủ nghiêng người, tóc rũ trước trán.

Soeun khẽ thở ra, tự hỏi:

Vì sao tớ lại thấy sợ mỗi khi ai đó chạm vào thế giới của cậu?

Vì sao chỉ cần cậu nói chuyện với ai khác, tớ đã thấy trống rỗng như thế này?

Bên ngoài, mưa vẫn rơi.

Soeun đưa tay ra khỏi chăn, nắm nhẹ mép giường Harin —

như thể nếu không làm thế, cô sẽ lạc mất người đang nằm cách mình chỉ vài gang tay.

Những ngày lặng gió ở Seoul

Seoul cuối tháng Mười một.

Thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng người lại lặng đi.

Buổi sáng, trời mù, hơi sương dày đặc đến mức nhìn đâu cũng thấy một lớp xám mỏng phủ kín.

Lee Soeun và Kim Harin ngồi cùng bàn trong lớp Triết học đương đại.

Bài giảng hôm nay nói về “khoảng trống trong giao tiếp”.

Giảng viên nói, “Đôi khi im lặng cũng là một ngôn ngữ, và nó nói nhiều hơn lời.”

Câu đó khiến Soeun hơi sững lại.

Từ sau chuyến dã ngoại, giữa cô và Harin đúng là có im lặng — nhưng là thứ im lặng khiến người ta mệt.

Không còn những câu trêu nhẹ, không còn tin nhắn đêm khuya kiểu “ra ban công ngắm trăng chưa?”.

Chỉ còn lời chào ngắn và nụ cười nhạt.

---

Giờ ăn trưa, Harin ngồi đọc sách ở căng-tin.

Soeun đến, đặt khay cơm xuống đối diện.

— Cậu ăn chưa?

— Rồi, tớ ngồi đây thôi.

— Sao dạo này cậu ít nói thế?

Harin ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút xa:

— Chắc tớ mệt.

— Mệt vì Minji?

Harin hơi khựng lại, rồi cười nhẹ:

— Không. Chỉ là tớ thấy mọi thứ đang đến quá nhanh.

— Ý cậu là sao?

— Là… tớ sợ mình lại làm tổn thương ai đó, như đã từng.

Câu nói ấy khiến Soeun lặng đi.

Trong lòng cô thoáng dấy lên điều gì đó giữa thương và giận — thương vì Harin vẫn mang vết cũ, giận vì Harin lại giấu.

---

Chiều, sau giờ học, họ cùng về ký túc.

Trời lại đổ mưa.

Mưa tháng Mười một ở Seoul mảnh như tơ, không ồn ào, chỉ rơi rất lâu.

Harin đi trước, không mang ô.

Soeun chạy theo, mở ô che cho cả hai.

Khoảnh khắc ấy, hai người đứng rất gần.

Giữa tiếng mưa, Soeun khẽ nói:

— Cậu biết không, tớ ghét thấy cậu như vậy.

— Như thế nào?

— Lặng lẽ. Lạnh. Giống như mọi thứ không chạm được vào cậu.

Harin không trả lời.

Cô chỉ nhìn Soeun — thật lâu.

Ánh mắt ấy không buồn, cũng không vui, chỉ là ánh nhìn của người đang cố giữ điều gì đó trong lòng.

— Có lẽ… tớ không giỏi ở gần ai quá lâu. — Harin nói khẽ.

— Nhưng tớ đâu phải “ai”. — Soeun đáp, giọng run nhẹ.

Họ im lặng suốt quãng đường còn lại.

Tiếng mưa rơi, mùi đất ẩm, và hai bóng người dưới một chiếc ô — vừa gần, vừa xa.

---

Đêm đó, Soeun không ngủ được.

Cô nằm nhìn trần, nhớ lại ánh mắt Harin buổi chiều.

Một ánh nhìn như muốn nói “đừng lại gần nữa”, nhưng cũng như đang cầu xin “đừng rời đi”.

Cô hiểu Harin sợ, nhưng chính điều đó lại khiến cô không biết phải đứng ở đâu.

Giữa tình bạn và điều gì đó sâu hơn mà không ai dám gọi tên.

---

Ngày hôm sau, lớp học vẽ ký họa buổi chiều.

Giảng viên chia nhóm đôi để vẽ chân dung lẫn nhau.

Soeun và Harin ngồi cùng bàn.

Khi Harin cúi đầu vẽ, Soeun nhìn —

và nhận ra Harin vẫn giữ cách ngậm bút giữa môi, vẫn cau mày mỗi khi không vừa ý với nét bút.

Mọi thứ đều quen thuộc đến mức khiến tim cô đau.

Khi Harin đưa bản phác thảo cho cô xem, Soeun khựng lại:

Bức vẽ là một gương mặt, nhưng đôi mắt trong đó — lạ hơn Soeun tưởng.

Không hẳn là cô, mà như phiên bản của cô trong trí nhớ Harin: mềm hơn, buồn hơn, xa hơn.

Soeun mỉm cười, giọng nhẹ như gió:

— Cậu vẽ tớ như người sắp rời đi vậy.

Harin đáp khẽ:

— Có lẽ tớ chỉ sợ điều đó thành thật thôi.

---

Tối.

Cả thành phố sáng đèn, xe cộ chạy dài trên cầu Mapo.

Soeun và Harin cùng ra ban công.

Không nói gì, chỉ đứng đó, mỗi người một tách cà phê.

Harin nhìn xa xăm:

— Soeun này, nếu có một ngày tớ không còn bên cạnh, cậu sẽ làm gì?

— …Tớ không biết. Có lẽ sẽ ghét cậu.

— Vì sao?

— Vì cậu đi mà không nói trước.

Harin khẽ cười.

— Ừ, tớ đoán vậy.

Cả hai lại im.

Gió thổi qua, lạnh và trong.

Trong sự im lặng ấy, dường như có điều gì đó đang dịch chuyển — rất nhỏ, nhưng thật.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc