Cơn mưa đầu hạ ở Seoul luôn đến vội, như thể trời không cần báo trước.
Nước trút xuống dày đặc, che mờ những dãy nhà, cuốn theo bụi đường, khói xe, và cả những suy nghĩ chưa kịp khô.
Lee Soeun chạy qua bãi xe, tay cầm chiếc ô nhỏ màu xám, ướt gần nửa người.
Điện thoại trong túi cứ rung lên từng đợt — tin nhắn của bạn cùng lớp, của nhóm học, nhưng cô không mở.
Chỉ có một cái tên trong danh bạ đang ở trong đầu cô: Kim Harin.
Khi đến dãy phòng học, hành lang đã vắng. Mưa tạt vào khung cửa kính, vẽ nên những vệt nước dài.
Cô dừng lại trước phòng số 204. Ánh đèn vẫn sáng, qua lớp kính mờ có thể thấy Harin đang ngồi, một mình, trước bàn vẽ.
Soeun đứng đó, thở gấp vì chạy.
Trong giây phút ấy, cô nhận ra điều gì đó rất rõ: dù cố né tránh thế nào, cuối cùng cô vẫn quay lại bên Harin.
Cô mở cửa, bước vào.
Tiếng mưa như dội mạnh hơn khi cánh cửa khép lại sau lưng.
Harin ngẩng lên, hơi bất ngờ.
— Cậu làm gì ở đây? Ướt hết rồi kìa.
— Tớ bảo là mang ô qua mà.
— Tớ tưởng cậu đùa.
Soeun đặt ô xuống, quệt nước mưa trên tóc.
— Không. Tớ nói thật.
— Lúc nào cậu cũng bướng như vậy.
Harin nói, giọng mệt nhưng có gì đó ấm.
Soeun không đáp, chỉ đến gần bàn, nhìn những bản vẽ trải ra trước mặt: toàn là phác thảo chưa hoàn thiện, đường nét run, thiếu lực.
— Cậu vẽ dở rồi.
— Biết chứ.
— Lạ thật, Kim Harin mà cũng có lúc yếu như vậy à?
— Tớ không yếu. Chỉ là… không biết vẽ cái gì nữa.
Câu trả lời khiến Soeun dừng lại.
Harin ngả người ra sau ghế, thở dài.
— Có lúc tớ nghĩ, tất cả mọi thứ mình làm chỉ để chạy trốn khỏi chính mình.
— Cậu đang nói chuyện học à?
— Không. Tớ đang nói về chúng ta.
Không khí trong phòng bỗng đặc quánh.
Tiếng mưa ngoài kia như dội thẳng vào ngực Soeun.
Cô muốn nói gì đó, nhưng Harin đã đứng dậy, đến bên cửa sổ.
— Cậu có biết không, Soeun… Mỗi lần tớ cố vẽ, trong đầu tớ toàn là hình ảnh cậu.
Giọng cô nhỏ, nhưng đủ khiến mọi thứ trong Soeun sụp đổ.
Harin tiếp tục:
— Không phải vì tớ muốn, mà vì nó cứ ở đó. Giống như gió, không thể nắm được, không thể xua đi.
Soeun bước lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn một gang tay.
Cô thấy rõ từng giọt nước trên tóc Harin, từng run rẩy nhẹ trên đầu ngón tay cô ấy.
— Cậu biết không… tớ cũng không hiểu mình đang làm gì nữa.
— Thế thì đừng hiểu.
— Nhưng nếu không hiểu, làm sao mà sống được?
Harin cười, nụ cười thoảng như mưa.
— Chỉ cần cảm nhận thôi. Đôi khi, hiểu là cách nhanh nhất để đánh mất.
Cả hai im lặng.
Giữa căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng mưa dội xuống cửa kính và nhịp thở của hai người hòa làm một.
Soeun khẽ nói:
— Cậu lạnh không?
— Không.
— Nói dối. Tay cậu lạnh ngắt đây.
Cô nắm lấy tay Harin, chỉ trong thoáng chạm đó, cả hai đều như bị điện giật nhẹ.
Không phải vì hơi ấm, mà vì sự thật không thể che giấu nữa: họ đang sợ mất nhau, nhưng cũng sợ thừa nhận điều đó.
Harin rút tay lại, cúi đầu.
— Soeun… Tớ không muốn chúng ta hỏng.
— Thế nào mới là hỏng?
— Là khi tớ không còn đủ can đảm để nhìn cậu nữa.
Soeun cắn môi.
Cô hiểu Harin hơn ai hết. Cô biết Harin là người luôn kìm nén, luôn chọn im lặng thay vì nói thật. Nhưng lúc này, im lặng chỉ khiến cả hai tổn thương hơn.
— Vậy thì đừng im lặng nữa, Harin.
— Nếu tớ nói, cậu sẽ không thể quay lại được đâu.
— Có những con đường, đi rồi mới biết không cần quay lại.
Harin nhìn lên.
Ánh mắt họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng lại.
Không cần thêm lời nào, chỉ có tiếng mưa ngoài kia vẫn rơi mãi không ngừng — như thể nó biết tên họ, biết câu chuyện mà họ không dám kể.
Một hồi lâu, Harin khẽ nói:
— Soeun à, nếu mọi thứ kết thúc, tớ chỉ muốn cậu nhớ, tớ đã từng thật lòng.
— Đừng nói như thể chúng ta sắp mất nhau.
— Vì đôi khi, người ta biết trước mà vẫn chẳng thể làm gì khác.
Soeun không trả lời.
Cô nhìn Harin thật lâu, rồi quay sang nhìn bầu trời mưa phía ngoài.
Cô nghĩ, nếu có một nơi nào đó để trốn, có lẽ chính là khoảnh khắc này — nơi thời gian không đi tiếp, nơi cảm xúc không bị gọi tên, nơi mọi điều đều mơ hồ nhưng thật đến đau lòng.
---
Khi mưa ngớt, cả hai vẫn ngồi yên.
Harin tựa đầu vào tường, mắt nhắm lại. Soeun khoác áo khoác của mình lên người cô, rồi ngồi cạnh.
Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng gió nhẹ lọt qua khe cửa, mang theo hơi nước và mùi nhựa đường sau mưa — thứ mùi vừa sạch, vừa đượm buồn.
Soeun chợt nhận ra, có những điều không cần nói, chỉ cần tồn tại là đủ.
Nhưng cũng có những điều, nếu không nói, sẽ mãi tan trong mưa.
Cô quay sang, thì thầm thật khẽ, như sợ chính mình nghe thấy:
> “Tớ hiểu rồi, Harin à.”
Bên ngoài, ánh đèn đường phản chiếu xuống vũng nước, nhấp nháy.
Mùa hạ, cuối cùng, đã có tiếng nói.
Tháng Bảy, khoảng trống và hồi âm
Tháng Bảy ở Seoul không giống bất kỳ mùa nào khác.
Nắng như kim, đâm vào từng tán lá, rồi hắt xuống mặt đường loang loáng.
Sinh viên trong trường đã bắt đầu tan kỳ, vài người về quê, vài người đi làm thêm, vài người chỉ còn lại trong thành phố như bóng của chính mình.
Lee Soeun thuộc nhóm cuối cùng.
Cô vẫn đến lớp mỗi ngày, vẫn đi dọc hành lang ấy, vẫn ngồi trong góc thư viện quen thuộc — nhưng chỗ ngồi bên cạnh đã trống.
Kim Harin không đến trường gần hai tuần nay.
Tin nhắn Soeun gửi đều không thấy hồi âm.
Lúc đầu cô nghĩ Harin bận. Sau đó, cô bắt đầu nghi ngờ, rồi lo, rồi sợ.
Cô từng nghĩ họ có thể im lặng mà vẫn hiểu nhau. Nhưng giờ, im lặng chỉ còn lại như khoảng trống giữa hai nhịp thở — dài, lạnh và rời rạc.
Một buổi chiều, Soeun đứng trong quán cà phê nơi cả hai từng ngồi học cùng nhau.
Cốc cà phê trước mặt đã nguội, màn hình điện thoại vẫn sáng.
Tin nhắn cuối cùng vẫn chưa được xem.
> “Tớ không giận đâu. Chỉ cần cậu nói gì đó thôi, Harin à.”
Ngoài cửa, nắng đổ xuống mạnh đến mức ánh sáng phản lại trên kính khiến mắt nhói.
Soeun nhìn bóng mình phản chiếu — đôi mắt mệt mỏi, tóc xõa rối, và nụ cười đã biến mất.
---
Tối hôm đó, cô về nhà muộn.
Trong phòng, gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo mùi hoa dại từ công viên gần đó.
Soeun nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghĩ về đêm mưa hôm ấy — về ánh mắt Harin, về bàn tay lạnh, về những lời không dám nói hết.
Điện thoại rung lên.
Một tin nhắn đến.
> “Xin lỗi vì biến mất.”
Là Harin.
Chỉ bốn từ, nhưng khiến tim Soeun nhói đến mức cô phải ngồi dậy.
Ngón tay run nhẹ, cô gõ lại:
> “Cậu ở đâu?”
Vài phút sau:
> “Nhà cũ. Tớ về với mẹ mấy hôm.”
Soeun thở dài, nhìn ra khung cửa sổ.
Bên ngoài, thành phố vẫn sáng đèn, như chưa từng có ai rời đi.
---
Ba ngày sau, Harin trở lại trường.
Cô gầy hơn một chút, tóc cắt ngắn, ánh mắt vẫn tĩnh nhưng có gì đó mờ xa.
Soeun gặp cô ở cầu thang, giữa dòng người đang bước xuống.
Khoảnh khắc ấy, mọi tiếng ồn đều như biến mất.
— Cậu về rồi à?
— Ừ. Tớ… cần thời gian một chút.
— Có chuyện gì sao?
— Không. Chỉ là… tớ thấy sợ.
Harin nói khẽ, nụ cười mờ.
Soeun bước gần lại, giọng nhỏ:
— Sợ tớ à?
— Sợ chính mình hơn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay tờ giấy Harin cầm trong tay.
Cả hai cùng cúi xuống nhặt.
Khi ngẩng lên, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân.
Soeun nhìn vào mắt Harin, thấy rõ nỗi mệt mỏi, nhưng cũng thấy điều gì đó chưa tắt — một thứ như ánh sáng nhỏ, vẫn còn muốn tồn tại.
— Harin, đừng biến mất nữa.
— Nếu tớ nói, mọi thứ sẽ lại rối thôi.
— Rối cũng được. Tớ chỉ cần biết cậu còn ở đây.
Harin im lặng, rồi khẽ gật.
— Tớ ở đây.
---
Chiều hôm đó, họ cùng ngồi lại ở sân sau khoa.
Ánh nắng hạ hắt nghiêng, chiếu lên vai, lên tóc, và cả nụ cười hiếm hoi mà cả hai đã quên mất từ lâu.
Harin nói:
— Tớ từng nghĩ, nếu tớ tránh cậu, mọi thứ sẽ dễ hơn. Nhưng hóa ra, tránh cũng chỉ là một cách để nhớ.
— Cậu thật ngốc.
— Cậu cũng đâu khá hơn gì.
Họ cùng cười, nhỏ thôi, nhưng thật.
Trên cao, những đám mây lững lờ trôi qua, và gió vẫn nhẹ như lời xin lỗi chưa nói hết.
Giữa khung cảnh ấy, Soeun chợt nhận ra — có những người, dù đi xa đến đâu, cuối cùng vẫn quay lại.
Không vì duyên phận, mà vì trong tim họ, vẫn còn một khoảng trống chỉ có thể lấp bằng tên người kia.
---
Đêm xuống.
Soeun mở sổ phác thảo, vẽ lại hình bóng Harin ngồi cạnh cửa sổ — nơi ánh sáng cuối ngày hắt vào.
Không phải để ghi nhớ, mà để giữ lại cảm giác: Cảm giác rằng giữa bao nhiêu ồn ào, vẫn có một người khiến mọi thứ trở nên yên lặng.
Cô viết thêm một dòng dưới bức vẽ:
> “Nếu một ngày không còn tìm thấy nhau, hãy để gió mang lời tạm biệt.”
Cô dừng bút, mỉm cười.
Bên ngoài, đêm Seoul im lặng, và đâu đó trong gió, dường như có tiếng ai đó khẽ gọi tên cô.
Ngày không có mây
Tháng Tám, Seoul như một bức tranh bị phơi nắng quá lâu.
Không còn mưa, cũng chẳng còn gió — chỉ có hơi nóng quẩn quanh trên những con đường bê tông và tiếng ve kêu khàn khàn trong tán cây già trước cổng trường.
Lee Soeun và Kim Harin bước sang năm hai đại học.
Kỳ nghỉ hè vừa hết, và mọi thứ lại bắt đầu bằng những email thực tập, những buổi định hướng, những câu hỏi về tương lai mà chẳng ai có câu trả lời rõ ràng.
Soeun được nhận vào một công ty thiết kế nhỏ ở Mapo, còn Harin thì chọn thực tập tại một nhà xuất bản.
Cả hai vẫn cùng đi về trên chuyến tàu điện buổi sáng, nhưng thay vì những cuộc nói chuyện sôi nổi, họ chỉ lặng im, nghe nhạc, thỉnh thoảng nhìn nhau cười nhẹ.
Không phải vì họ xa, mà vì đã đủ gần để không cần nói thêm.
---
Buổi sáng đầu tiên của kỳ thực tập, Soeun dậy sớm.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, đổ lên tấm rèm trắng khiến căn phòng như mờ trong khói mỏng.
Cô pha một ly cà phê, rồi gửi tin nhắn cho Harin:
> “Chúc cậu một ngày không có mây.”
Phía bên kia trả lời sau vài phút:
> “Không có mây thì nắng gắt lắm đấy.”
“Vậy thì nhớ đội mũ.”
Hai tin nhắn, một emoji, và buổi sáng trôi đi nhẹ nhàng.
---
Ở công ty, Soeun được giao vẽ concept cho một dự án quảng cáo.
Những đường nét dần hiện lên trên màn hình, sắc sảo và có chút nổi loạn — đúng như con người cô.
Nhưng trong mỗi bản phác thảo, luôn có đâu đó những chi tiết mềm: một đường cong uốn nhẹ, một ánh sáng lặng lẽ… như thể Harin đã len vào từng nét bút mà chính cô cũng không nhận ra.
Cứ mỗi buổi trưa, cô lại mở điện thoại xem ảnh Harin gửi: bàn làm việc ở nhà xuất bản, chồng sách, hay góc cửa sổ có cây sen đá nhỏ.
Không cần nói nhiều, chỉ cần thấy nhau vẫn đang sống tốt, vẫn đang tiến về phía trước.
---
Một chiều cuối tuần, Harin rủ Soeun qua giúp dọn lại căn hộ.
Căn phòng vẫn vậy: gọn gàng, giản dị, nhưng có thêm vài bức tranh mới treo trên tường.
— Cậu vẽ lại rồi à? — Soeun hỏi, nhìn những bức ký họa bằng bút chì.
— Ừ. Thấy cậu đi làm chăm chỉ nên cũng không thể lười được.
Cô cười, đặt túi xuống, xắn tay áo bắt đầu lau cửa sổ.
Ánh nắng cuối ngày chiếu nghiêng qua lớp kính, đổ bóng hai người lên sàn gỗ.
Giữa khung cảnh ấy, không ai nói thêm gì.
Một lát sau, Harin bật nhạc nhỏ.
Là một bài piano không lời, chậm rãi và buồn nhưng lại khiến người ta thấy an tâm.
Soeun quay lại nhìn Harin, thấy cô đứng tựa tường, mắt khẽ nhắm, môi hơi mím.
Một khoảnh khắc yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy nhịp tim mình.
— Harin.
— Hửm?
— Cậu có từng nghĩ… chúng ta sẽ xa nhau không?
Harin mở mắt, nhìn Soeun.
Ánh hoàng hôn rọi vào khiến màu nâu trong mắt cô như tan ra.
— Có.
— Khi nào?
— Khi một trong hai người thôi không còn dám nhìn vào mắt nhau.
Không khí trong phòng chùng xuống.
Soeun im lặng, rồi khẽ cười.
— Vậy tớ sẽ không để điều đó xảy ra.
Harin nghiêng đầu, ánh mắt dịu đi.
— Cậu lúc nào cũng mạnh mẽ hơn tớ.
— Không. Tớ chỉ không giỏi chịu cô đơn như cậu thôi.
---
Đêm đến, họ ngồi ngoài ban công, nhìn thành phố lên đèn.
Những vệt sáng từ xe chạy dài dưới đường, hòa cùng gió đêm mang theo mùi hương của mùa cuối hạ.
Harin nói khẽ:
— Cậu có bao giờ nghĩ, nếu mọi chuyện đơn giản hơn, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn không?
— Có. Nhưng nếu đơn giản, có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn là chính mình nữa.
Một khoảng lặng dài.
Rồi Harin nghiêng người, tựa đầu lên vai Soeun.
Cử chỉ tự nhiên, như một thói quen cũ.
Soeun không nói gì, chỉ ngồi yên, nghe hơi thở đều đặn bên cạnh mình hòa cùng tiếng gió.
Cả hai cứ thế ngồi cho đến khi thành phố tắt dần, và bầu trời thật sự không còn mây.
---
Đêm ấy, khi trở về nhà, Soeun mở máy tính, vẽ lại cảnh ban công.
Không có hai người, chỉ là khung cảnh thành phố dưới ánh đèn, với một chiếc ghế trống.
Ở góc nhỏ bức tranh, cô ghi một dòng chữ:
> “Một ngày nào đó, nếu chúng ta đi xa, Seoul vẫn sẽ nhớ.”
Cô lưu lại file, tắt đèn, và mỉm cười trước khi chìm vào giấc ngủ.