Những Ngày Không Nói

Chương 4 – Giữa thành phố và khoảng trống

Trước Sau

break

Sau cơn mưa đêm đó, bầu trời Seoul sáng lên như thể chưa từng có điều gì xảy ra.

Mọi thứ trở lại bình thường quá nhanh — đến mức Lee Soeun bắt đầu tự hỏi, liệu “đêm mưa ấy” có thật sự là thật.

Hay chỉ là một khoảnh khắc cô tưởng tượng ra trong giấc mơ của mình.

Sáng hôm đó, cô bước ra khỏi nhà, áo khoác vắt hờ trên vai, tai nghe bật bài nhạc cũ mà Harin từng gửi.

Giọng ca nữ nhỏ, mơ hồ, hát về một thành phố không bao giờ ngủ và hai người lạc mất nhau giữa những con phố rực đèn.

Soeun khẽ mỉm cười.

“Lạc mất nhau à,” cô nghĩ, “chúng ta có lẽ cũng đang như thế.”

Trường học vẫn ồn ào, sinh viên đi qua đi lại, tiếng giày và tiếng cười vang khắp hành lang.

Soeun mở cửa lớp, bắt gặp Kim Harin đã ngồi đó.

Vẫn áo sơ mi trắng, tóc buộc thấp, ánh sáng hắt qua cửa sổ rơi lên vai cô, khiến cả người như được viền bởi một quầng sáng nhẹ.

Soeun ngồi xuống bên cạnh, không nói gì.

Một giây lặng.

Rồi Harin nghiêng đầu, giọng trầm nhưng nhẹ:

— Cậu đến rồi à.

— Ừ.

— Ngủ ngon không?

— Không hẳn. Còn cậu?

— Tớ cũng thế.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Không ai nhắc đến đêm mưa.

Không ai nhắc đến bàn tay họ từng nắm.

Mọi thứ như được giấu đi, cẩn thận, dưới lớp bình thản của hai con người vốn quá hiểu nhau.

Giờ học trôi qua chậm rãi.

Giảng viên nói gì, Soeun gần như không nghe rõ. Cô chỉ nghe tiếng bút chì của Harin lướt trên giấy, đều, chậm, thỉnh thoảng dừng lại như đang suy nghĩ.

Soeun quay sang, thấy trên cổ tay Harin vẫn còn vết mực mờ, và đôi mắt ấy vẫn như trước — yên ả mà đầy sóng ngầm.

Sau buổi học, Harin rủ cô ra quán cà phê quen.

Nơi họ từng ngồi cả buổi chiều chỉ để nói về chuyện nhỏ nhặt như màu trời hay kiểu chữ trong thiết kế.

Hôm nay cũng thế, chỉ khác là giữa hai người có một khoảng trống vô hình, không thể chạm vào.

Họ nói chuyện về bài tập, về đồ án, về buổi thuyết trình sắp tới.

Thỉnh thoảng, Harin nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt mông lung, như đang tìm thứ gì đó ngoài kia.

Soeun chống cằm nhìn cô, rồi khẽ nói:

— Harin này, dạo này cậu hay im lặng quá.

Harin hơi cười.

— Không phải im. Chỉ là… tớ sợ nếu nói gì đó, mọi thứ sẽ không còn như cũ.

— “Như cũ” là sao?

— Là như trước khi cậu nắm tay tớ trong cơn mưa ấy.

Soeun sững người.

Harin vẫn cười, nhẹ như gió thoảng.

Câu nói đó không hề oán trách, không gượng, nhưng lại khiến Soeun thấy lồng ngực mình như có ai bóp nhẹ.

Cô định nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ cười đáp:

— Vậy thì cứ coi như là mưa khiến chúng ta bối rối đi.

— Còn nếu không phải mưa thì sao?

— Thì… là cậu khiến tớ bối rối.

Cả hai im lặng.

Giữa quán cà phê đông người, chỉ có hai ánh mắt không dám nhìn lâu.

Đêm đó, khi về đến nhà, Soeun nằm nhìn trần nhà một lúc lâu.

Điện thoại sáng lên — tin nhắn từ Harin.

> “Cậu còn thức không?”

“Có.”

“Ở đây lại mưa.”

“Cậu ghét mưa mà.”

“Ừ. Nhưng lần này, tớ lại thấy nhớ.”

Soeun nhìn màn hình, lòng chùng xuống.

Cô muốn hỏi “nhớ ai”, nhưng dừng lại.

Cuối cùng, chỉ nhắn:

> “Ngủ ngon nhé.”

Không có tin trả lời.

Chỉ còn tiếng mưa vọng lại đâu đó ngoài ô cửa, hòa vào nhịp tim cô.

---

Ngày hôm sau, trời nắng rực rỡ.

Giảng viên cho cả lớp lên tầng thượng khoa để khảo sát ánh sáng cho bài thiết kế.

Gió mạnh, thổi tung tóc mọi người.

Soeun đứng cách Harin vài bước, nhìn thấy cô nghiêng người, vẽ sơ đồ gió bằng nét bút mảnh.

Cô tiến lại gần, cầm giúp thước đo.

Harin ngẩng lên, cười.

— Cảm ơn.

— Cậu định đo đến bao giờ thế, mặt trời sắp lặn rồi.

— Chừng nào còn ánh sáng, tớ vẫn muốn nhìn thấy rõ mọi thứ.

Câu nói tưởng đơn giản, nhưng khiến Soeun im lặng thật lâu.

Ánh sáng, rõ ràng, và Harin — ba thứ ấy bỗng gắn liền trong đầu cô.

Khi tan học, họ cùng đi xuống cầu thang.

Harin hỏi khẽ:

— Cậu có thấy không, giữa thành phố này, chúng ta nhỏ bé thật.

Soeun đáp:

— Ừ. Nhưng ít nhất, tớ không thấy lạc khi có cậu.

Câu trả lời khiến Harin mím môi, khẽ quay đi.

Cô không nói gì, chỉ đưa tay chỉnh lại tóc, nhưng Soeun nhận ra đôi vai ấy đang run nhẹ.

---

Tối, Soeun về đến ký túc.

Đang mở máy tính thì điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ Harin:

> “Tớ vừa nghĩ… nếu một ngày nào đó cậu không muốn ở cạnh tớ nữa, hãy nói trước nhé.”

Soeun nhìn dòng chữ, tim nhói lên.

Cô trả lời:

“Tại sao cậu lại nghĩ tớ sẽ làm thế?”

“Vì tớ không đủ bình tĩnh để giả vờ không sao nếu điều đó xảy ra.”

Soeun gõ:

> “Tớ sẽ không đi đâu cả.”

Rồi xóa đi.

Gõ lại:

“Ngủ sớm đi.”

Tin nhắn gửi đi, cô tắt điện thoại, nằm im.

Gió bên ngoài khe cửa thổi qua rèm, mang theo hơi lạnh — như những điều chưa kịp nói đang đi lạc giữa thành phố.

Soeun nhắm mắt.

Trong bóng tối, cô thấy hình ảnh Harin hiện lên mờ nhòe: nụ cười, đôi mắt, mái tóc, và câu nói cuối cùng vang trong đầu —

> “Tớ sợ rằng nếu cậu đổi ý, tớ sẽ không biết phải đứng ở đâu nữa.”

Cô khẽ thì thầm, chỉ đủ cho chính mình nghe:

> “Vậy thì tớ sẽ không đổi ý đâu, Harin à.”

Khi những điều chưa nói trở thành gió

Seoul bước vào đầu tháng Năm.

Trên những con đường quen thuộc, hàng cây bắt đầu ra lá non, và không khí mang theo mùi hoa dại hòa với hương cà phê từ những quán ven phố.

Sinh viên trong trường bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Cả khuôn viên như sôi lên, ồn ào và mệt mỏi.

Giữa tất cả những âm thanh ấy, Lee Soeun lại thấy mình như đứng ngoài.

Từ ngày hôm đó — đêm mưa, rồi những tin nhắn, những ánh nhìn không dám lâu — giữa cô và Kim Harin, dường như có một sợi dây vô hình cứ siết lại từng chút một.

Không đủ gần để nắm, không đủ xa để quên.

Sáng nay, Soeun đến lớp sớm.

Trời trong, nắng đổ nghiêng qua khung cửa sổ, chiếu lên bàn học, lên những trang giấy trắng.

Cô ngồi xuống, mở laptop, nhưng chẳng tập trung nổi.

Tất cả những gì trong đầu cô là gương mặt Harin — trầm, tĩnh, đôi khi cười nhẹ, đôi khi im lặng đến đáng sợ.

Giảng viên bước vào, lớp bắt đầu ồn ào.

Soeun vẫn chưa thấy Harin. Cô nhìn ra hành lang — và rồi Harin xuất hiện.

Cô mặc áo khoác đen mỏng, tóc buộc cao, tay cầm cà phê.

Vừa bước vào, ánh nắng buổi sáng phủ lên người cô, khiến tất cả trở nên chậm lại.

Soeun không hiểu sao mình thấy tim lỡ nhịp.

Cô khẽ quay đi, nhưng Harin đã thấy cô, mỉm cười rất nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Không lời chào, không cần.

Chỉ một ánh nhìn là đủ.

Buổi học trôi qua yên ắng.

Thỉnh thoảng, Harin hỏi nhỏ vài câu về bài tập, giọng cô vẫn nhẹ như gió, nhưng mỗi lần như thế, Soeun đều thấy khó thở.

Giữa những con số, bản vẽ, và lời giảng của thầy, có một điều gì đó khác đang lớn dần lên — âm thầm, khó gọi tên, nhưng thật đến mức khiến cả hai sợ.

Khi lớp tan, Harin nói khẽ:

— Tối nay ra sông Hàn không?

— Ừ, nhưng sao đột nhiên vậy?

— Tớ muốn đi dạo. Cần gió một chút.

Soeun gật đầu.

Không hỏi thêm, vì cô biết, khi Harin nói “cần gió”, nghĩa là tâm trạng cô đang không yên.

---

Tối đó, sông Hàn lặng lẽ.

Thành phố phản chiếu xuống mặt nước, ánh đèn kéo dài như vô tận.

Soeun và Harin đi dọc bờ sông, không nói gì, chỉ nghe tiếng bước chân mình trên nền cỏ ướt.

Harin dừng lại, ngồi xuống ghế đá, mở lon nước.

Cô khẽ nói:

— Cậu có bao giờ nghĩ, có những điều nếu nói ra, mình sẽ không còn cách nào quay lại không?

— Có. Nhưng tớ lại nghĩ, nếu không nói, sẽ mãi mắc kẹt ở đó.

— Vậy cậu chọn điều nào?

— Tùy người. Nếu là cậu… tớ chọn im lặng.

Harin ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Soeun, sâu và yên đến lạ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay chạm vào má Soeun.

Cả hai cùng khựng lại.

Soeun muốn quay đi, nhưng Harin vẫn nhìn.

Không có câu nào nữa. Chỉ là khoảng cách giữa hai người, bỗng dưng trở nên nhỏ đến mức hơi thở cũng nghe rõ.

Soeun nuốt khẽ, khẽ nói:

— Cậu làm tớ thấy không an toàn chút nào.

— Tại sao?

— Vì mỗi lần cậu im lặng như vậy, tớ lại muốn nói hết mọi điều mình đang giấu.

Harin cười, ánh mắt rơi xuống mặt nước.

— Cậu luôn nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng thực ra, cậu chỉ đang sợ yếu đuối thôi, Soeun à.

— Còn cậu, cậu sợ gì?

— Sợ rằng tớ sẽ muốn điều gì đó nhiều hơn tình bạn.

Không khí như ngừng lại.

Soeun không đáp, chỉ nhìn Harin thật lâu.

Giữa tiếng gió, giữa những ánh đèn xa, cô bỗng nhận ra — mọi điều cô cố che giấu bấy lâu, Harin đều đã biết.

Một chiếc thuyền ánh sáng trôi qua, phản chiếu lên khuôn mặt cả hai.

Harin nói nhỏ, gần như thì thầm:

— Tớ không cần câu trả lời đâu. Chỉ cần biết cậu hiểu là đủ.

Soeun quay sang.

— Nhưng nếu tớ hiểu rồi, mà không thể giả vờ nữa thì sao?

Harin khẽ mỉm cười, rất nhẹ:

— Thì để gió nói thay đi.

Gió đêm thổi qua, lạnh và dịu, mang theo mùi sông.

Cả hai im lặng, nhìn về phía xa, nơi thành phố vẫn sáng rực.

Khoảng cách giữa họ dường như đã biến mất, nhưng cũng không có gì được gọi tên.

---

Đêm ấy, Soeun về nhà muộn.

Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà trong bóng tối.

Mọi âm thanh ngoài kia dường như xa dần — chỉ còn lại tiếng tim đập và ký ức về ánh mắt Harin bên bờ sông.

Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Harin:

> “Ngủ ngon nhé. Đừng suy nghĩ nhiều.”

Soeun bật cười khẽ, gõ lại:

> “Cậu cũng vậy.”

Rồi cô đặt điện thoại xuống, quay mặt vào tường.

Trong lòng, gió vẫn thổi — như những điều chưa kịp nói, vẫn đang lang thang đâu đó giữa thành phố, giữa hai người, giữa một mối quan hệ không tên.

Cô nhắm mắt.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô khẽ nói, chỉ đủ cho chính mình nghe:

> “Harin à… tớ nghĩ mình đang không còn biết đâu là giới hạn nữa.”

Bên ngoài, gió đêm vẫn chưa ngừng thổi.

Mùa hạ không tiếng nói

Tháng Sáu đến như không hẹn trước.

Những ngày nắng rát, gió mang theo hơi nóng từ đường nhựa, và khuôn viên trường rực lên với tiếng cười, tiếng giày bước, và cả tiếng thở dài vì mùa thi.

Soeun ngồi trong thư viện, trước mặt là chồng tài liệu dày cộp. Nhưng tâm trí cô chẳng ở đó.

Cô đã cố tập trung, cố gắng học, cố gắng sống như thể mọi thứ vẫn bình thường — nhưng càng cố, mọi thứ càng mờ đi.

Từ đêm bên bờ sông ấy, giữa cô và Harin như có điều gì đã thay đổi. Không rõ ràng, không định nghĩa, nhưng hiện hữu trong từng cái nhìn, từng cử chỉ, từng khoảng im lặng.

Cửa thư viện mở ra. Harin bước vào, vẫn chiếc áo sơ mi trắng, quần dài đen, cặp sách khoác chéo vai.

Cô nhìn quanh, thấy Soeun, khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần.

— Cậu học từ sớm thế?

— Ừ. Có bài vẽ phải nộp.

— Tớ mang cà phê. Của cậu đây.

Soeun ngẩng lên.

Trên bàn là ly cà phê lạnh Harin đặt xuống, vẫn còn sương trên nắp nhựa.

Cô cầm lấy, khẽ nói:

— Cảm ơn.

Harin ngồi xuống bên cạnh, mở laptop, chẳng nói gì thêm.

Giữa thư viện, chỉ có tiếng lật trang, tiếng gõ bàn phím, và hơi lạnh từ điều hòa phả xuống.

Nhưng Soeun cảm thấy như mình đang ở trong một căn phòng không có không khí.

Sau một lúc, cô nói khẽ:

— Harin này…

— Hm?

— Cậu còn nhớ hôm ở bờ sông không?

— Nhớ.

— Cậu có hối hận không?

— Không. Cậu thì sao?

Soeun ngập ngừng.

— Tớ… cũng không. Chỉ là… thấy sợ.

Harin không nhìn cô, chỉ khẽ đáp:

— Sợ điều gì?

— Sợ nếu tớ không kiềm lại, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.

Harin cười rất nhẹ, như thể đã nghe điều đó trong lòng từ lâu.

— Cậu nghĩ tớ muốn như cũ sao?

Câu hỏi ấy khiến Soeun sững lại.

Cô định nói gì đó, nhưng Harin đã đứng lên, thu dọn sách vở.

— Ra ngoài một lát nhé. Ở đây ngột ngạt quá.

---

Hai người ra khỏi thư viện, đi bộ dọc hành lang dài dẫn ra sân.

Ánh nắng chói chang rơi trên nền gạch đỏ, phản chiếu qua những ô cửa kính.

Sinh viên đi qua lại, cười nói rộn ràng, nhưng giữa dòng người đó, họ vẫn như tách biệt.

Soeun đi chậm, giọng nhỏ:

— Cậu thay đổi nhiều đấy, Harin.

— Tớ chỉ mệt thôi.

— Mệt vì gì?

— Vì cứ phải giả vờ rằng mọi thứ ổn, rằng tớ không để ý đến cậu như trước nữa.

Soeun khựng lại.

— Cậu đang nói gì vậy?

— Cậu biết mà.

— Tớ không…

— Đừng nói dối. Không cần.

Câu nói ấy không lớn, nhưng nặng.

Harin vẫn không nhìn cô, chỉ đưa tay vén tóc, gió thổi qua làm mùi dầu gội thoang thoảng trong không khí.

Soeun nhìn theo, tim rối tung, không biết phải làm gì.

Họ đi tiếp đến khi đến bãi cỏ sau khoa, nơi ít người qua lại.

Harin ngồi xuống ghế đá, cúi đầu nhìn đôi tay mình.

Một lát sau, cô nói, rất khẽ:

— Có bao giờ cậu nghĩ, có những người đến trong đời chỉ để làm mình lạc hướng không?

— Cậu đang nói ai?

— Có lẽ là cậu, Soeun à.

Soeun muốn phản ứng, nhưng không thể.

Tất cả những gì cô làm được là ngồi xuống cạnh Harin, im lặng.

Một lúc lâu, cô nói:

— Nếu tớ là người làm cậu lạc hướng, tớ xin lỗi.

— Không cần xin lỗi.

— Nhưng tớ không biết phải làm gì nữa.

— Chỉ cần đừng biến mất. Đừng đẩy tớ ra xa.

Giọng Harin run lên khi nói câu đó.

Soeun ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ nhẹ.

Trong một khoảnh khắc, tất cả những lớp phòng vệ, những vai diễn mạnh mẽ, sắc sảo của Soeun đều tan biến.

Cô muốn nói rằng “tớ cũng sợ mất cậu”, nhưng không kịp.

Bởi lúc ấy, chuông trường vang lên.

Cả hai cùng im lặng.

Soeun đứng dậy trước, nheo mắt nhìn bầu trời.

— Vào học thôi.

Harin không trả lời.

Cô chỉ đứng dậy chậm rãi, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy như thể đã chạm đến giới hạn của bình thản.

---

Chiều hôm đó, mưa bất ngờ đổ xuống.

Soeun đứng dưới hiên, nhìn dòng người hối hả chạy tìm chỗ trú.

Cô cầm điện thoại, mở ra, rồi gõ tin nhắn:

> “Cậu về chưa?”

Mấy phút sau, Harin trả lời:

> “Tớ vẫn ở lớp. Mưa rồi.”

Soeun nhìn dòng chữ, ngập ngừng rồi gõ tiếp:

> “Tớ mang ô qua nhé.”

Không có hồi âm.

Nhưng cô vẫn bước đi.

Dưới cơn mưa đầu hạ, giữa hàng trăm chiếc ô sặc sỡ, chỉ có một người chạy ngược chiều, tìm về phía quen thuộc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc