Những Ngày Không Nói

Chương 3 – Những ngày lặng sóng

Trước Sau

break

Phần 1 – Đêm ở lại

Đêm trôi chậm hơn bình thường.

Sau cơn mưa, không khí ngoài ban công ẩm và lạnh, mùi đất ướt xen mùi trà thoảng nhẹ trong phòng.

Lee Soeun duỗi vai, khẽ ngáp, rồi nhìn quanh.

Kim Harin vẫn ngồi ở bàn vẽ, bút chì xoay giữa những ngón tay. Ánh đèn bàn vàng nhạt bao quanh cô, khiến khung cảnh ấy trông như bức tranh tĩnh vật.

> “Khuya rồi đó.” – Soeun nói.

“Ừ. Nhưng tớ chưa buồn ngủ.”

“Cậu định thức luôn à?”

“Không. Chỉ là… chưa muốn hết ngày hôm nay.”

Soeun mỉm cười, dựa đầu vào thành ghế.

> “Cậu lúc nào cũng nói những câu khiến người ta phải nghĩ.”

“Vì tớ thật sự nghĩ mà.”

“Thế cậu đang nghĩ gì?”

“Rằng có lẽ tớ đang học cách quen với việc có ai đó ở cạnh.”

Soeun không trả lời ngay. Cô đứng dậy, tiến lại gần bàn, rồi ngồi xuống cạnh Harin.

> “Cậu có muốn tớ ở lại không?”

“Muộn rồi. Ngoài kia mưa vẫn rơi… nếu cậu không ngại, ở lại đi.”

Khoảnh khắc ấy rất nhỏ, nhưng đủ khiến cả căn phòng trở nên yên lặng hơn.

Harin rót thêm nước ấm, đẩy ly về phía Soeun.

> “Giường chỉ có một cái.”

“Tớ không khó tính. Sàn nhà cũng được.”

“Đừng nói thế, cậu sẽ lạnh đấy.”

“Vậy thì nằm cạnh cậu.”

Harin không phản ứng ngay.

Chỉ sau một thoáng, cô gật đầu nhẹ, như thể đó là điều tự nhiên nhất.

---

Giường Harin nhỏ, gọn, phủ ga trắng.

Cả hai nằm nghiêng, quay lưng về nhau lúc đầu. Ngoài kia, gió khẽ thổi qua rèm.

Một lúc sau, Soeun cất tiếng:

> “Harin này…”

“Ừ?”

“Cậu có bao giờ cảm thấy… mình đang lớn mà vẫn cô đơn không?”

“Có.”

“Tớ tưởng cậu không biết cô đơn là gì.”

“Ai mà chẳng có. Chỉ là tớ quen giấu nó đi thôi.”

“Tớ thì ngược lại. Lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ cho đến khi chẳng còn ai để nói.”

Harin xoay người lại, ánh đèn mờ phản chiếu trong mắt cô.

> “Cậu không cần tỏ ra gì cả, ít nhất là khi ở đây.”

Soeun im lặng một lúc, rồi khẽ đáp:

> “Tớ biết. Cảm ơn cậu.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn là vài hơi thở.

Không phải sự căng thẳng, mà là cảm giác bình yên hiếm hoi — như hai mảnh ghép cuối cùng của một ngày dài, vừa khớp vào nhau.

> “Ngủ đi.” – Harin nói nhỏ.

“Ừ. Nhưng này…”

“Gì vậy?”

“Nếu mai tớ dậy trễ, cậu nhớ đừng để tớ ngủ một mình.”

Harin cười, tiếng cười nhẹ như tiếng mưa ngoài hiên.

> “Tớ sẽ gọi.”

Một lát sau, hơi thở của Soeun đều dần.

Harin vẫn mở mắt, nhìn trần nhà, rồi quay sang — Soeun đã thiếp đi, khuôn mặt thư giãn, hàng mi dài đổ bóng lên gối.

Cô khẽ thở ra, thì thầm rất nhỏ:

> “Cậu lúc nào cũng khiến tớ không biết nên giữ khoảng cách thế nào nữa…”

Bên ngoài, đêm Seoul dần tĩnh lại.

Căn phòng nhỏ chìm trong hơi ấm và ánh sáng mờ, nơi hai cô gái — mỗi người mang trong mình những vết khuyết riêng — tìm thấy một điểm tựa nhỏ bé, lặng lẽ, mà thật đến lạ thường.

Buổi sáng sau cơn mưa

Tiếng chim kêu lẫn trong âm thanh của thành phố.

Ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên tấm chăn mỏng, loang dần như nước.

Kim Harin tỉnh dậy đầu tiên.

Cô nằm im một lúc, lắng nghe hơi thở đều đặn bên cạnh.

Lee Soeun vẫn ngủ, mái tóc xõa rối, gối chèn lệch. Một tay Soeun vô thức chạm nhẹ vào chăn Harin, như muốn tìm một điểm neo.

Harin nhìn cảnh đó, khẽ mỉm cười.

Từ lâu rồi, cô chưa từng để ai ở lại trong căn phòng này — căn phòng vốn chỉ có tiếng bút chì, tiếng nhạc nhỏ và mùi cà phê nguội.

Nhưng sáng nay, nó có tiếng thở, hơi ấm, và… một cảm giác rất khác.

Cô rón rén ra khỏi giường, pha cà phê.

Mùi hương lan tỏa trong không khí — đắng, dịu, và thật yên bình.

> “Harin à…” – giọng Soeun ngái ngủ vang lên từ giường.

“Tỉnh rồi à?”

“Ừm... mấy giờ rồi?”

“Bảy rưỡi.”

“Chết thật! Giờ này chắc trễ lớp rồi!”

Soeun bật dậy, tóc rối tung, vội tìm áo khoác.

Harin chỉ khẽ lắc đầu, đẩy ly cà phê về phía cô.

> “Uống đi, vẫn còn sớm. Lớp bắt đầu tám giờ rưỡi cơ mà.”

“Cậu nhớ lịch học tớ luôn hả?”

“Cậu hay quên mà.”

Soeun dừng lại, nhìn Harin đang cười rất nhẹ, một nụ cười khiến sáng nay bỗng trở nên lạ lùng ấm áp.

> “Cậu lúc nào cũng nhớ mọi thứ. Tớ thì toàn làm ngược lại.”

“Đó là lý do tớ phải ở đây để nhắc cậu.”

Hai người nhìn nhau, và bỗng nhiên, cả căn phòng như chậm lại.

Không cần nói gì thêm, chỉ một ánh nhìn — và giữa hai người, có thứ gì đó đang lớn dần mà cả hai đều không muốn gọi tên.

---

Sau khi ăn sáng qua loa, Harin và Soeun cùng ra khỏi nhà.

Trời sau mưa trong veo, đường phố Seoul phản chiếu ánh nắng như một tấm gương ẩm.

Harin cầm dù, còn Soeun đi bên cạnh, tay đút túi quần, miệng huýt sáo nho nhỏ.

> “Này Harin.”

“Hm?”

“Nếu một ngày nào đó tớ không còn học chung ngành với cậu nữa, cậu sẽ nhớ tớ không?”

“Cậu lại nói chuyện lạ lùng gì thế?”

“Chỉ hỏi thôi mà.”

“Tớ không biết. Nhưng nếu hôm đó đến, tớ sẽ không trả lời câu hỏi này. Vì tớ muốn cậu vẫn ở đây, đi cùng tớ.”

Soeun ngẩn ra, rồi bật cười:

> “Cậu đúng là biết cách khiến người ta thấy tệ nếu rời đi.”

“Thế thì đừng rời đi.”

Câu nói rất nhỏ, nhưng rơi vào buổi sáng ấy, nó vang mãi trong lòng Soeun.

Cô chỉ gật nhẹ, không đáp lại.

Bầu không khí thoáng một chút lúng túng — không nặng nề, chỉ là những rung động chưa biết đặt ở đâu.

Harin đi trước vài bước, để gió hong khô tóc.

Soeun nhìn theo, nắng phản chiếu trên vai áo cô bạn — ánh sáng thật đẹp, đến mức khiến tim cô nhói lên một nhịp.

Buổi học nhóm

Chiều hôm đó, giảng đường Khoa Kiến trúc ồn ào hơn thường lệ.

Cả lớp được giao làm đồ án “Không gian sống đô thị hiện đại”, chia nhóm hai người.

Không cần phải bàn, Harin và Soeun tự động đứng cùng nhau.

> “Giống như hồi cấp 3 ấy nhỉ.” – Soeun nói, giọng nửa đùa.

“Ừ. Chỉ khác là bây giờ mọi thứ đều thật hơn.”

Hai người chọn ngồi ở góc phòng studio, nơi có ánh sáng rọi qua khung cửa lớn.

Soeun ngồi vắt chân, mở laptop, còn Harin cẩn thận trải bản phác thảo.

Không ai nói gì một lúc – chỉ có tiếng bút chì và chuột máy tính.

> “Tớ nghĩ khu sinh hoạt chung nên mở hoàn toàn – không cần tường ngăn.” – Soeun nói.

“Nhưng như vậy người sống trong đó sẽ không có không gian riêng.”

“Chính là ý tớ đấy. Thành phố này đã chật chội rồi, sao còn muốn dựng thêm rào chắn?”

“Không phải ai cũng giống cậu, Soeun à. Có người cần tường để thấy an toàn.”

Cả hai im lặng.

Soeun ngẩng đầu lên, nhìn Harin – ánh mắt cô bạn không hề gay gắt, chỉ bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến Soeun thấy bị thách thức.

> “Vậy cậu muốn an toàn hơn là tự do à?”

“Tớ chỉ muốn mọi thứ cân bằng.”

“Thế giới này chẳng bao giờ cân bằng được.”

“Vì người ta luôn muốn thắng người khác, thay vì hiểu họ.”

Lần đầu tiên trong buổi học, giọng Harin cứng lại.

Soeun khựng lại, định đáp trả, nhưng khi thấy ánh mắt ấy – sâu, nhưng mệt mỏi – cô dừng lại.

Không khí nặng dần.

Một bạn khác gọi nhỏ:

> “Hai cậu ổn chứ? Đừng cãi nhau chứ?”

Soeun cười gượng:

“Không sao, chỉ là bất đồng ý tưởng thôi.”

Khi lớp tan, Harin thu dọn đồ, không nhìn Soeun.

Cô nói nhỏ:

> “Cậu luôn nghĩ tớ không hiểu cậu, nhưng thật ra tớ hiểu nhiều hơn cậu tưởng.”

Rồi cô bước ra ngoài, bỏ lại Soeun đứng một mình giữa ánh chiều.

Cửa sổ hắt nắng lên mặt bàn, nơi còn dang dở một bản vẽ chưa hoàn chỉnh – hai mảng sáng tối chia đôi, như chính họ lúc này.

---

Buổi chiều đó, Soeun không về ngay.

Cô ra quán cà phê gần cổng trường, ngồi ở góc trong, nhìn qua khung kính.

Trời lại lất phất mưa.

Trong dòng người, cô bắt gặp dáng Harin – áo khoác dài, dù gấp trong tay, bước nhanh qua đường.

> “Cậu ấy vẫn đi một mình như thế, dù có mình hay không.”

Soeun bật cười khẽ, nhưng trong mắt ánh lên nỗi gì đó khó gọi tên.

Cô rút điện thoại, gõ tin nhắn:

> “Cậu về đến nhà chưa?”

Không có phản hồi.

Cô chờ một lúc, rồi cất máy đi. Ngoài kia, đèn đỏ chuyển xanh, và mưa bắt đầu nặng hạt.

Khoảng lặng sau cơn giận

Ba ngày trôi qua kể từ buổi học hôm ấy.

Cả hai đều không chủ động liên lạc.

Lee Soeun vẫn đến lớp, vẫn cười nói, vẫn là cô gái sắc sảo, mạnh mẽ như thường.

Nhưng trong mắt cô, có những khoảnh khắc trống rỗng, như một khung cửa chưa đóng kín.

Buổi trưa, cô ngồi ở căng tin cùng nhóm bạn.

Tiếng nói cười rộn rã, nhưng giữa đám đông, ánh mắt cô vẫn vô thức nhìn về góc bàn bên kia — nơi Kim Harin thường ngồi.

Chiếc ghế ấy hôm nay trống.

> “Harin xin nghỉ rồi hả?” – ai đó hỏi.

“Nghe nói cậu ấy bị cảm, nằm nhà.”

Soeun khẽ gật, nhưng tim bỗng nặng xuống.

Một cơn gió từ cửa sổ thổi qua, khiến tờ giấy trong tay cô bay xuống sàn.

Cô cúi nhặt, nhưng tay khựng lại — đó là bản phác thảo mà Harin vẽ hôm trước.

Một nét vẽ chưa hoàn chỉnh: bức tường mỏng ngăn hai không gian, nhưng ở giữa có một ô cửa nhỏ.

> “Không phải ai cũng cần tường để an toàn… Có người chỉ cần một cánh cửa mở ra.”

Câu nói của Harin vang lên trong đầu cô.

Soeun thở dài, gấp bản vẽ lại, bỏ vào túi.

Không biết từ khi nào, cô bắt đầu sợ sự im lặng giữa cả hai hơn cả những lần cãi nhau.

---

Chiều đó, trời Seoul đổ mưa.

Những con đường loang loáng phản chiếu ánh đèn xe, từng giọt nước rơi lộp bộp trên dù.

Soeun rẽ qua con phố nhỏ gần ký túc xá — con đường cô từng đi cùng Harin hôm trước.

Không suy nghĩ nhiều, cô dừng lại trước khu chung cư quen thuộc.

Tay cô chạm vào bảng số tầng, rồi rút lại.

> “Mình định làm gì thế này…”

Cô quay đi, nhưng đúng lúc ấy, giọng nói trầm quen thuộc vang lên từ phía sau:

> “Soeun?”

Harin đứng đó — tóc ướt, áo khoác sẫm màu, tay cầm túi giấy đựng thuốc.

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng không lạnh nhạt.

> “Cậu đến tìm tớ à?”

Soeun đứng yên vài giây.

> “Không hẳn… chỉ là… đi ngang qua.”

“Ừ, tớ biết.” – Harin nói, nụ cười thoáng qua. – “Cậu có muốn lên nhà không? Tớ đang nấu cháo.”

---

Căn phòng vẫn vậy, giản dị và yên.

Mùi gừng, mùi cháo loãng lan ra, khiến không khí bớt căng.

Soeun ngồi trên ghế, nhìn Harin múc cháo, đôi tay cô run nhẹ vì sốt.

> “Cậu bị ốm mà còn tự nấu à?”

“Nếu không tự làm thì ai làm cho?”

“Tớ…” – Soeun ngập ngừng, rồi cười nhỏ – “Tớ cũng biết nấu cháo mà.”

“Lần sau nấu cho tớ ăn nhé.”

“Nhất định.”

Một khoảnh khắc yên ắng trôi qua.

Chỉ có tiếng mưa ngoài hiên và hơi nóng phả ra từ nồi.

> “Harin này.”

“Hm?”

“Tớ xin lỗi… vì hôm đó.”

“Vì cãi nhau à?”

“Vì đã khiến cậu tổn thương.”

Harin dừng tay, nhìn xuống.

> “Tớ không giận đâu. Chỉ là… tớ sợ mất cậu, dù chẳng biết vì sao.”

Soeun khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười buồn:

> “Cậu đúng là kỳ lạ. Người sợ mất là tớ mới đúng.”

Cả hai im lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa, ánh sáng, và hơi thở hòa lại thành một khoảng lặng – nơi mọi lời nói đều thừa.

Harin khẽ nói:

> “Soeun à, đừng để lần sau tớ phải đoán xem cậu đang nghĩ gì.”

“Ừ… tớ sẽ nói.”

Soeun đáp, giọng nhỏ nhưng thật.

> “Nhưng cậu cũng phải hứa, đừng im lặng nữa.”

Harin nhìn cô, ánh mắt sâu như bóng nước ngoài khung cửa, rồi gật nhẹ.

 Trở lại trường: Ánh sáng và khoảng cách

Tuần mới bắt đầu bằng một buổi sáng nắng nhẹ.

Seoul như vừa rũ bỏ hết những cơn mưa và u ám.

Trường đại học lại rộn ràng — sinh viên chạy vội qua sân, tiếng giày, tiếng nói, tiếng nhạc nhỏ từ quán cà phê tầng một.

Trong studio, Lee Soeun và Kim Harin lại ngồi cạnh nhau.

Không ai nói về chuyện cũ, nhưng cả hai đều hiểu, có những điều không cần nhắc lại — chỉ cần ở cạnh nhau là đủ.

> “Tớ sửa lại bản thiết kế phần ban công.” – Harin nói, đặt tập giấy xuống.

“Ừ, để tớ xem.” – Soeun đáp, giọng bình thản.

Cô nhìn kỹ từng nét bút chì của Harin: đường nét tinh tế, có chút mềm yếu nhưng dứt khoát.

Bên cạnh, ánh sáng chiếu lên gò má Harin, làm nổi bật đôi mắt chăm chú và hàng mi cong khẽ rung.

Soeun bỗng nói, như buột miệng:

> “Cậu vẽ như đang kể chuyện ấy.”

“Vì mỗi đường là một cảm xúc.”

“Vậy phần nào trong bản vẽ này là về tớ?”

Harin khựng tay.

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Soeun – sáng, thẳng, không trêu chọc mà thật sự muốn biết.

Một giây im lặng.

> “Nếu tớ nói… đó là phần ban công – nơi có ánh sáng và gió, cậu có tin không?”

“Tại sao?”

“Vì cậu là kiểu người không bao giờ chịu ở trong bóng râm.”

Soeun bật cười, nhưng trong lòng chợt nhói.

Câu nói tưởng nhẹ, nhưng lại chạm đúng nơi cô giấu kín.

> “Cậu nghĩ tớ mạnh mẽ đến thế à?”

“Không. Tớ nghĩ cậu mạnh mẽ vì sợ yếu đuối.”

Không khí chợt chậm lại.

Giữa căn phòng đầy tiếng ồn của sinh viên khác, thế giới của họ dường như chỉ còn lại hai người.

---

Buổi trưa, Harin rủ Soeun ra ngoài ăn.

Hai người ngồi ở quán mì nhỏ sau trường – nơi ánh sáng xuyên qua khung cửa, hắt xuống bàn.

> “Cậu còn giận tớ không?” – Soeun hỏi.

“Không.”

“Thật chứ?”

“Tớ không muốn giận ai mà tớ quý.”

Soeun chống cằm nhìn cô.

> “Cậu nói kiểu đó khiến tớ khó giữ khoảng cách lắm đấy.”

“Khoảng cách đâu phải lúc nào cũng cần, Soeun.”

“Nhưng nếu không có, liệu còn gọi là bạn thân được không?”

Harin không trả lời ngay.

Một lúc sau, cô nói khẽ:

> “Có lẽ… chỉ là một điều khác, mà chúng ta chưa gọi tên thôi.”

---

Buổi chiều, khi cả hai trở lại phòng học, giảng viên bước tới kiểm tra bản thiết kế.

Nhận xét rất ngắn:

> “Hai em kết hợp tốt đấy. Có sự dung hòa giữa tự do và trật tự.”

Cả hai nhìn nhau.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua – vừa tự hào, vừa… khó hiểu.

Như thể họ cùng biết, điều "kết hợp tốt" mà giảng viên nói không chỉ nằm trên bản vẽ.

---

Khi lớp tan, Soeun đi bên cạnh Harin ra cổng trường.

Ánh chiều trải dài trên nền gạch, phản chiếu đôi bóng song song của hai người.

> “Harin này.”

“Ừ?”

“Nếu một ngày nào đó tớ biến mất, cậu sẽ tìm tớ chứ?”

“Tại sao phải biến mất?”

“Không biết. Tớ chỉ hỏi thôi.”

“Tớ sẽ tìm. Vì tớ biết cậu không bao giờ đi xa thật sự.”

Soeun im lặng.

Cô nhìn Harin bước đi trước, ánh nắng vỡ vụn trên tóc cô bạn.

Cô muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười.

> “Ừ, có lẽ cậu nói đúng. Tớ không đi xa được nữa.”

Đêm lễ hội và cơn mưa cuối cùng

Tháng Năm ở Seoul, gió ẩm và không khí mang theo mùi hoa đầu hạ.

Khuôn viên trường rực sáng vì lễ hội mùa xuân, nơi sinh viên bày quầy hàng, nhạc vang từ sân khấu lớn, ánh đèn màu phản chiếu lên tán cây.

Lee Soeun đứng giữa dòng người, tay cầm ly nước chanh.

Ánh sáng xanh đỏ lấp lánh trên khuôn mặt cô – đôi mắt vừa háo hức vừa trống trải.

Bên tai, tiếng nhạc dội lên: rộn rã, nhưng không đủ để át đi những suy nghĩ trong đầu.

> “Cậu đi một mình à?” – một bạn cùng lớp hỏi.

“Ừ, tớ đợi Harin.”

“Harin hả? Hình như tớ thấy cậu ấy ở khu triển lãm sinh viên rồi.”

Soeun khẽ gật, rồi rẽ vào lối nhỏ phía sau sân khấu.

Con đường tối hơn, vắng người hơn.

Ánh đèn vàng từ dãy nhà học cũ hắt ra, và ở cuối hành lang — cô thấy Kim Harin.

Cô bạn đang đứng trước một mô hình kiến trúc, ngắm nghía tấm biển “Không gian sống đô thị – Giải nhì”.

Đó là bản đồ án mà hai người cùng làm.

> “Cậu đến muộn.” – Harin nói, không quay lại.

“Cậu chẳng bảo tớ mấy giờ đâu mà biết sớm.”

“Cậu vẫn nhớ cách tìm tớ là được.”

Soeun bước đến gần.

Giữa họ chỉ còn vài bước, nhưng dường như có một khoảng không vô hình – mỏng, lạnh, và chông chênh.

> “Harin này.”

“Hm?”

“Tớ có cảm giác… mọi thứ giữa chúng ta đang thay đổi.”

“Cậu sợ à?”

“Không. Chỉ là không biết phải làm gì với nó.”

Harin quay sang.

Ánh đèn vàng phản chiếu trong mắt cô, như ánh nước.

> “Có những thứ càng trốn, càng rõ.” – cô nói khẽ.

“Và nếu không nói, có khi sẽ mất luôn.”

Cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay tấm poster.

Soeun đưa tay giữ lại, nhưng Harin đã bước đến gần – rất gần.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Soeun, giữ yên.

> “Cậu lạnh đấy.” – Harin nói, giọng nhỏ.

“Ừ, chắc do trời sắp mưa.”

“Không. Là vì cậu đang run.”

Soeun im lặng.

Những lời muốn nói như mắc lại ở cổ.

Âm nhạc từ lễ hội xa dần, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở xen vào nhau.

> “Harin…”

“Ừ?”

“Tớ không biết mình đang nghĩ gì nữa.”

“Không cần biết hết. Chỉ cần thật lòng.”

Giọt mưa đầu tiên rơi xuống giữa khoảng không ấy.

Rồi một giây sau, mưa ào đến – trắng xóa mọi thứ.

Cả hai đứng yên dưới mái hiên nhỏ.

Harin vẫn nắm tay Soeun, không nói gì.

Soeun nhìn xuống, thấy lòng bàn tay họ đan vào nhau — không phải vì thói quen, mà vì không muốn buông.

> “Nếu mai mọi thứ trở lại như cũ, cậu có hối hận không?” – Soeun hỏi.

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì ít nhất đêm nay tớ biết mình đã không lặng im nữa.”

Harin nói, giọng lẫn trong tiếng mưa.

Soeun mím môi, cười rất khẽ.

> “Tớ ghét cậu quá, Harin.”

“Ừ. Nhưng đừng rời đi.”

Mưa vẫn rơi, xóa nhòa ánh đèn lễ hội.

Giữa làn mưa ấy, hai cô gái đứng cạnh nhau – không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn về khoảng sáng xa, nơi thành phố vẫn rực rỡ như chưa từng biết đến nỗi cô đơn của họ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc