Phần mở đầu – Khói thuốc và buổi sáng Seoul
Seoul buổi sáng tháng Tư, bầu trời mờ xám như còn ngái ngủ.
Trước cổng Đại học Kiến trúc, sinh viên ra vào tấp nập, vài người vừa đi vừa ngáp, vài người cầm cà phê chạy vội.
Giữa dòng người ấy, Kim Harin đứng dựa vào cột biển hiệu trường.
Tóc cô hơi ướt sương, đồng phục giản dị, áo khoác nâu sẫm. Một điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay.
Cô rít khẽ, rồi thở ra — làn khói tan trong gió lạnh.
Không phải vì nghiện. Chỉ là thói quen để lấp khoảng trống giữa những buổi sáng mơ hồ như thế này.
Ánh mắt cô lặng, dõi theo từng người đi qua mà chẳng thực sự nhìn thấy ai.
Đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên:
> “Vẫn thói quen cũ nhỉ.”
Harin quay đầu.
Lee Soeun bước đến, áo sơ mi trắng vắt hờ trên vai, nụ cười nửa đùa nửa thật.
Trông cô có chút bất cần, nhưng ánh mắt lại sáng — như thể có gì đó luôn chuyển động bên trong.
> “Cậu dậy muộn hả?” – Harin hỏi, giọng bình thản.
“Ờ. Mơ kỳ lạ quá nên chẳng muốn rời giường.”
“Cậu lại mơ linh tinh rồi.”
Soeun cười, ngước nhìn làn khói mờ:
> “Tớ tưởng cậu bỏ thuốc rồi.”
“Chưa. Tớ chỉ hút khi chờ ai đó thôi.”
“Vậy ra hôm nay cậu chờ tớ à?”
Harin khẽ quay đi, dụi tàn thuốc xuống lan can, giọng khẽ như gió:
> “Ừ. Cậu mà không đến, chắc tớ chẳng vào lớp nổi.”
Một cơn gió thổi qua.
Soeun khẽ nghiêng đầu nhìn, nụ cười cô dịu lại. Trong ánh sáng sớm, khói thuốc hòa vào hơi thở, mờ ảo như ranh giới giữa hai người — gần đến mức chỉ cần nửa bước là chạm, nhưng vẫn còn một khoảng cách không ai nói thành lời.
> “Đi thôi. Trễ giờ rồi.”
“Ừ.”
Họ cùng bước qua cổng trường, để lại sau lưng là vệt khói cuối tan vào không trung.
Một buổi sáng tưởng bình thường, nhưng lại mở đầu cho những ngày chẳng ai ngờ được rằng — sẽ khiến cả hai thay đổi mãi mãi.
Phần 2 – Giờ nghỉ trưa và khoảng cách mỏng
Quán cà phê nhỏ nằm ngay bên hông khu học chính, nơi mà hầu như sinh viên Kiến trúc nào cũng ghé qua giữa giờ.
Mùi cà phê hòa lẫn tiếng bút chì gọt, tiếng giảng viên đi ngang hành lang, tạo nên thứ nhịp sống đặc trưng chỉ trường này mới có.
Harin chọn một bàn sát cửa sổ. Cô ngồi im, tay đặt trên quyển sketchbook chưa mở.
Bên ngoài cửa kính là bầu trời Seoul xám nhẹ — kiểu màu trời mà cô thích, không quá sáng, không quá buồn.
Cánh cửa quán bật mở, Soeun bước vào, áo sơ mi xắn tay, gió còn vương trên tóc. Cô cầm hai ly cà phê mang đi, đặt một ly xuống trước mặt Harin.
> “Không đường, đúng không?”
“Cậu nhớ rõ nhỉ.”
“Tớ mà quên, cậu sẽ giận đấy.” – Soeun cười, ngồi xuống.
Harin nhìn cô, giọng nhỏ:
> “Cậu biết không, đôi khi tớ nghĩ cậu chẳng cần cố gắng gì mà mọi thứ vẫn xoay quanh cậu.”
“Tớ đâu có giỏi đến thế.” – Soeun nhướng mày.
“Không phải giỏi. Là vì cậu sống… ồn ào. Thế giới này vốn thích người ồn ào hơn là người yên tĩnh.”
Soeun chống cằm nhìn Harin.
> “Thế giới có thể thích người ồn ào, nhưng tớ thì không. Tớ thích người biết im lặng đúng lúc.”
Câu nói khiến Harin khẽ ngẩng đầu. Ánh nhìn họ chạm nhau trong giây lát — không dữ dội, chỉ đủ để tim Harin nhói một nhịp.
Bên ngoài, mưa phùn bắt đầu rơi.
Từng giọt lăn xuống ô kính, kéo dài thành vệt mờ.
Soeun khẽ nói, giọng thấp:
> “Tớ không hiểu vì sao mỗi lần trời mưa, tớ lại nghĩ đến cậu.”
“Tại sao?”
“Vì cậu giống mưa — yên tĩnh, nhưng làm người khác không thể bỏ qua.”
Harin hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của Soeun, tay xoay nhẹ cốc cà phê.
> “Cậu nói chuyện cứ như đang vẽ vậy.”
“Thì tớ là sinh viên kiến trúc mà. Cậu chẳng dạy tớ ‘mỗi công trình phải có cảm xúc riêng’ còn gì.”
Không khí giữa họ vừa nhẹ vừa khó tả.
Mọi thứ đều bình thường — chỉ là bạn bè ngồi uống cà phê giữa trưa — nhưng bên dưới cái bình thường ấy, có một lớp cảm xúc mỏng như mặt nước, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra.
Chuông điện thoại reo.
Soeun liếc màn hình, đứng dậy.
> “Giảng viên gọi lên tầng 5. Tớ đi trước nhé.”
> “Ừ. Gặp cậu ở studio sau.”
Soeun quay đi, bóng cô hòa vào dòng người bên ngoài.
Harin nhìn theo, khẽ thở ra.
Trên bàn, ly cà phê Soeun để lại vẫn còn hơi ấm, và Harin nhận ra… trong lòng mình cũng thế.
– Buổi học nhóm trong ánh chiều nghiêng
Chiều Seoul nhạt dần, nắng cuối ngày rải qua cửa sổ tầng năm của khoa Kiến trúc.
Cả dãy phòng vẽ hầu như vắng người — chỉ còn tiếng bút chì sột soạt, tiếng kéo giấy, và tiếng gió thổi nhẹ qua rèm.
Kim Harin ngồi ở bàn góc, chăm chú cắt từng tấm bìa mô hình. Ánh nắng chiếu xiên qua tóc cô, tạo một quầng sáng mờ.
Phía cửa, Lee Soeun bước vào, tay cầm túi đồ ăn nhẹ cùng hai lon cà phê lạnh.
> “Tớ đoán cậu chưa ăn gì từ sáng.”
“Cậu đoán đúng rồi.”
“Thế thì tốt, vì tớ mang đồ ăn đây.”
Soeun ngồi xuống đối diện, mở túi, mùi cơm cuộn và gà chiên lan khắp bàn.
Harin liếc nhìn, khẽ nhíu mày:
> “Cậu định biến phòng vẽ thành quán ăn sao?”
“Còn hơn để cậu chết đói giữa chừng.”
Soeun bật cười, ánh mắt sáng dưới nắng chiều.
Harin khẽ cúi đầu, nhưng khóe môi cong nhẹ — nụ cười nhỏ mà chính cô cũng không nhận ra.
Một lúc sau, Harin cất tiếng, giọng nhỏ:
> “Cậu dựng phối cảnh nhanh thật. Tớ vẫn đang kẹt phần mặt đứng.”
“Tớ làm nhanh vì quen rồi. Với lại… có người để cạnh làm cùng, cũng dễ tập trung hơn.”
“Tớ lại thấy càng có người, tớ càng chậm.”
“Vì cậu suy nghĩ quá nhiều.”
Harin ngẩng lên, nhìn Soeun, ánh nắng phản chiếu trong mắt cô:
> “Sao cậu biết?”
“Vì tớ quan sát cậu suốt thôi.”
Khoảng lặng mảnh như sợi chỉ. Harin hơi sững, rồi giả vờ quay sang lấy thước.
> “Cậu nói kiểu đó, người khác hiểu lầm đấy.”
“Ai bảo phải hiểu đúng đâu.”
Cả hai cùng bật cười. Tiếng cười nhỏ, vang nhẹ trong không gian ngập nắng.
Một lát sau, Soeun tiến lại gần, chỉ tay lên mô hình Harin đang làm:
> “Đây này, góc này nếu cậu xoay nhẹ khối mặt tiền, ánh sáng sẽ hắt đẹp hơn.”
“Nhưng thế sẽ phá bố cục tổng thể.”
“Không đâu. Tin tớ đi.”
Cô cúi xuống, tay chạm nhẹ lên cổ tay Harin để chỉnh khối.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến Harin hơi khựng lại. Cô rút tay, tim đập nhanh — không hiểu vì sao, dù chỉ là một chạm rất nhỏ.
> “Xin lỗi.” – Soeun nói khẽ.
“Không sao. Tớ… chỉ không quen ai đụng vào mô hình của mình.”
“Vì cậu bảo vệ mọi thứ kỹ như chính mình.”
“Có lẽ vậy.”
“Còn tớ thì ngược lại, tớ phá rồi mới thấy được thứ gì còn nguyên.”
Harin nhìn Soeun, ánh chiều chiếu qua khung cửa, rọi lên khuôn mặt cô – sắc nét, tự do, và lạ lùng đẹp.
> “Cậu lúc nào cũng nói chuyện như thể đang thử thách ai đó.”
“Không. Tớ chỉ muốn cậu nhìn tớ rõ hơn thôi.”
Harin im lặng.
Ngoài kia, mặt trời đang xuống dần, ánh sáng vàng loang qua khung kính, rọi lên hai người.
Không ai nói thêm lời nào, nhưng trong không gian yên ả của phòng vẽ, từng hơi thở, từng chuyển động tay, đều mang theo một nhịp cảm xúc chưa gọi được tên.
Buổi hoàng hôn sau giờ học
Chuông báo tan học vang lên, âm thanh lan khắp hành lang dài của khoa Kiến trúc.
Soeun ngả người ra ghế, giơ tay duỗi mỏi. Ánh nắng cuối cùng của ngày lọt qua ô cửa, phản chiếu lên mái tóc cô, lấp lánh như rắc kim tuyến.
> “Cuối cùng cũng xong.”
“Ừ. Hôm nay cậu làm nhanh thật.” – Harin nói, giọng đều đều, nhưng khóe môi lại nhếch lên rất nhẹ.
“Vì có người nghiêm túc ngồi cạnh, tớ phải giả vờ chăm chứ.”
“Giả vờ?”
“Ừ. Nhưng hình như tớ thật sự tập trung luôn rồi.”
Harin lắc đầu, đứng dậy thu dọn mô hình.
Phòng vẽ dần trống, chỉ còn hai người. Ngoài cửa kính, ánh trời đã ngả sang màu hổ phách, mây thấp và đường phố phía dưới nhộn nhịp dần lên.
> “Cậu về chưa?” – Soeun hỏi.
“Đợi chút, tớ muốn chỉnh lại phần mái này.”
“Lúc nào cũng cầu toàn. Nếu cậu là công trình, chắc chẳng ai dám phá vỡ.”
“Vì chẳng ai muốn sửa thứ đang đứng vững.”
“Nhưng đôi khi, không đổ thì không thấy được lõi thật bên trong.”
Câu nói ấy khiến Harin ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng có gì đó trượt qua – như ánh sáng phản chiếu từ cửa kính, mờ mà ấm.
Harin khẽ dời mắt đi trước, cúi xuống cất bút.
> “Cậu nói chuyện lúc nào cũng như đang viết tiểu thuyết.”
“Vì tớ thấy cuộc đời này vốn dĩ là tiểu thuyết mà. Chỉ khác là, chưa ai viết phần của tụi mình thôi.”
Một khoảng lặng.
Rồi Harin bật cười, nhẹ nhưng thật. Cô đóng hộp mô hình, khoác balo.
> “Đi thôi. Cà phê chứ?”
“Cậu mời à?”
“Tất nhiên. Tớ nợ cậu từ hôm tớ mượn thước mà chưa trả.”
“Còn nhớ à? Tớ tưởng cậu lạnh lùng đến mức quên luôn rồi chứ.”
Hai người cùng bước ra hành lang.
Ánh chiều loang khắp nền gạch, phản chiếu bóng họ dài trên tường – một bóng cao, một bóng nghiêng.
Không khí giữa họ không còn xa lạ. Không hẳn thân mật, nhưng đã có điều gì đó dịu dàng, giống như khoảng trống giữa hai nhịp thở đang dần khớp nhau.
Trên đường xuống cổng trường, gió thổi nhẹ. Harin kéo áo khoác lại, tóc cô bay ngang qua mặt Soeun.
> “Lạnh rồi đấy. Cậu nên mặc thêm.” – Soeun nói, giọng pha chút quan tâm thật.
“Tớ quen rồi. Còn cậu, sao không đội mũ?”
“Vì tớ muốn cảm nhận không khí chiều nay.”
“Nghe như lời thoại phim vậy.”
“Cậu thấy không, tớ và cậu cứ như hai nhân vật phụ bước ra khỏi cảnh chính — nhưng lại chẳng muốn rời đi.”
Harin khẽ mỉm cười, lắc đầu, nhưng tim lại đập nhanh hơn thường lệ.
Họ đi ngang qua sân trường, nơi vài nhóm sinh viên vẫn đang cười nói, còn nắng cuối cùng vắt qua mái nhà.
Soeun bỗng dừng lại, lấy điện thoại ra.
> “Đứng yên nhé.”
“Làm gì vậy?”
“Chụp hình. Ánh nắng này hiếm lắm.”
Cô giơ máy lên, Harin hơi nghiêng đầu, ánh sáng ôm lấy khuôn mặt trầm lặng ấy.
Tách!
> “Được rồi. Bức này đẹp hơn tớ tưởng.”
“Đưa xem.”
“Không. Ảnh này tớ giữ.”
“Sao lại…”
“Vì tớ muốn lưu lại cảm giác chiều nay. Vậy thôi.”
Harin nhìn Soeun — nửa ngạc nhiên, nửa không biết phải nói gì.
Ánh nắng cuối cùng tan dần, chỉ còn ánh đèn đường bật lên lặng lẽ.
Hai người tiếp tục bước đi. Không ai nói gì thêm, nhưng trong im lặng ấy, từng bước chân như khớp nhau — một thứ nhịp điệu lạ lùng, giữa thân quen và điều gì đó đang bắt đầu hình thành.
Tại nhà Kim Harin
Trời đã về tối khi hai người rời quán cà phê nhỏ gần trường.
Đường phố Seoul sáng đèn, xe cộ thưa dần. Không khí đầu mùa đông thoảng lạnh, mang theo mùi ẩm của cơn mưa cũ.
> “Cậu có vội về không?” – Harin hỏi, giọng nhỏ.
“Không. Sao vậy?”
“Qua nhà tớ chút nhé. Tớ có vài mẫu mô hình muốn hỏi ý cậu.”
“Ồ, được chứ. Cũng lâu rồi tớ chưa xem Harin phiên bản ở nhà.”
Harin liếc sang, khẽ cười.
> “Phiên bản ở nhà chẳng khác gì mấy. Chỉ ít nói hơn thôi.”
“Vậy là cậu còn nói ít hơn bây giờ á? Không tưởng tượng nổi.”
Họ bắt chuyến tàu ngắn rồi đi bộ thêm một đoạn.
Nhà Harin nằm trong khu phố yên tĩnh gần sông Hàn — một căn hộ nhỏ nhưng ngăn nắp, gọn gàng đến mức mỗi món đồ đều như được đặt đúng vị trí từ rất lâu.
Khi bước vào, Soeun thốt khẽ:
> “Đúng là Harin. Mọi thứ ngăn nắp như trong mô hình của cậu.”
“Vì tớ ghét cảm giác lộn xộn.”
“Thế chắc tớ sẽ khiến cậu phát điên mất.” – Soeun bật cười, đặt túi xuống bàn.
Harin rót hai ly trà, đưa một ly cho cô.
> “Trà xanh. Cẩn thận nóng đấy.”
“Cảm ơn. À, chỗ này yên tĩnh thật. Cậu ở một mình sao?”
“Ừ. Bố mẹ tớ ở Busan. Tớ quen sống vậy rồi.”
Căn phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước sôi khe khẽ từ bình điện.
Soeun ngồi trên ghế sô pha, mắt đảo quanh, rồi dừng lại ở giá sách cạnh tường.
Trên đó xếp ngay ngắn những cuốn sách về kiến trúc, lý thuyết ánh sáng, và vài tập sketch Harin tự vẽ.
> “Đây là Harin mà tớ biết… và cũng không biết.”
“Sao lại không biết?”
“Vì có những thứ cậu không bao giờ cho ai nhìn thấy.”
“Cậu đang nói về mô hình hay về tớ?”
“Có khác gì nhau đâu.”
Harin im lặng một lúc, rồi bật cười.
> “Cậu lúc nào cũng nói chuyện như thể đang đào sâu ai đó.”
“Vì tớ muốn hiểu cậu thật.”
“Để làm gì?”
“Để không còn thấy Harin là bí ẩn nữa.”
Câu trả lời khiến không gian như chậm lại.
Harin cúi xuống, ngón tay chạm vào thành ly. Hơi nóng bốc lên mờ, che một phần gương mặt cô.
> “Cậu biết không, tớ chưa từng đưa ai về nhà cả.”
“Vinh hạnh quá nhỉ.” – Soeun nửa đùa, nhưng ánh mắt vẫn dịu lại.
“Không phải vì tớ khó gần. Chỉ là… tớ không quen chia sẻ không gian của mình.”
“Nhưng hôm nay cậu làm vậy.”
“Vì tớ không thấy khó chịu khi có cậu ở đây.”
Khoảnh khắc ấy, hai người đều không nói thêm.
Ngoài cửa sổ, đèn đường hắt qua rèm, chiếu những vệt sáng dài lên tường. Không khí giữa họ ấm dần, nhẹ như hơi trà, nhưng lại mang một thứ yên tĩnh khó tả.
Soeun đứng dậy, tiến gần bàn vẽ nhỏ đặt trong góc.
Trên đó là vài bản phác thảo dang dở – đường nét tinh tế, hơi nghiêng, mang chút cảm xúc riêng mà chỉ người quen mới nhận ra.
> “Đây là công trình bài thi cuối kỳ à?”
“Ừ. Nhưng tớ chưa tìm ra hướng ánh sáng hợp.”
“Tớ thấy nó đẹp rồi. Cậu lúc nào cũng muốn hoàn hảo, nhưng chính cái chưa hoàn hảo này mới là Harin thật.”
Harin ngẩng lên, đôi mắt như sáng hơn trong ánh đèn vàng.
> “Cậu nhìn thấy được điều đó thật sao?”
“Tớ nhìn thấy nhiều hơn cậu nghĩ.”
Cả hai đứng im. Không khí không còn ngại ngùng, mà trở nên bình yên, gần gũi.
Một buổi tối như thế — không ồn ào, không kịch tính, chỉ là hai người bạn thân, cùng tồn tại trong một không gian nhỏ, nơi từng cử động, từng ánh nhìn đều có ý nghĩa.
> “Cậu có đói không?” – Harin hỏi, giọng nhẹ.
“Nếu có thì sao?”
“Tớ nấu mì nhé.”
“Ừ. Nhưng lần này tớ phụ.”
Cả hai cùng bước vào bếp nhỏ.
Tiếng nước sôi, tiếng thìa chạm bát, và tiếng cười khẽ xen lẫn.
Soeun nhìn Harin từ phía sau — dáng người mảnh, mái tóc buộc gọn, động tác gọn ghẽ — và chợt nghĩ:
“Có lẽ, đây là lần đầu tiên mình thật sự muốn ở yên một chỗ.”
Đêm muộn ở nhà Kim Harin
Trời đã khuya.
Căn hộ nhỏ của Harin chỉ còn ánh sáng vàng ấm hắt ra từ chiếc đèn bàn trong phòng vẽ.
Trên bàn là hai bát mì còn bốc hơi, vài tờ giấy vẽ rải rác, và âm thanh mưa nhẹ ngoài cửa sổ — những âm thanh quen thuộc của Seoul về đêm.
Lee Soeun ngồi co chân trên ghế sô pha, tay cầm ly trà, tóc xõa rối sau cả ngày dài.
Kim Harin ngồi đối diện, nhưng ánh mắt cô đã mềm hơn rất nhiều so với buổi sáng.
> “Cậu biết không, ở đây yên tĩnh thật đấy.” – Soeun nói.
“Cậu không quen à?”
“Tớ quen ồn ào hơn. Ở nhà tớ lúc nào cũng có tiếng TV, tiếng xe ngoài phố, tiếng người. Nhưng yên tĩnh như thế này… lại thấy lạ.”
“Lạ tốt hay xấu?”
“Tốt. Giống như mình nghe được tiếng suy nghĩ của bản thân.”
Harin mỉm cười khẽ, tay xoay nhẹ ly trà.
> “Nếu nghe được, cậu sẽ nghe thấy gì?”
“Nghe thấy tớ đang hỏi tại sao cậu lại để tớ ở đây.”
“Còn tớ thì nghe thấy rằng… tớ không muốn cậu về sớm.”
Soeun ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp Harin — trong đôi mắt ấy có gì đó vừa dịu dàng, vừa lo lắng, vừa thật đến mức khiến tim cô lỡ nhịp.
Không ai nói thêm. Tiếng mưa ngoài cửa sổ nhỏ giọt đều đều, như đang nối dài khoảng lặng giữa hai người.
Harin đứng dậy, đi đến kệ sách, lấy ra một tập sketch cũ.
> “Cậu muốn xem không?”
“Sketch của cậu à?”
“Ừ. Từ hồi cấp ba.”
Cô đưa quyển vở cho Soeun.
Trang đầu là những bản vẽ nhỏ — góc phố, hàng cây, bầu trời mùa đông… và giữa chúng, Soeun nhận ra một hình quen thuộc: một cô gái đang ngồi chống cằm, nhìn ra cửa sổ lớp học.
> “Cái này…”
“Ừ. Là cậu.” – Harin nói khẽ, không nhìn thẳng.
“Cậu… vẽ tớ à?”
“Tớ chỉ vẽ những gì khiến tớ không quên được.”
Câu nói ấy nhẹ như hơi thở, nhưng đâm sâu vào không gian tĩnh lặng.
Soeun nhìn hình vẽ một lúc lâu. Cô thấy chính mình của những năm cấp ba — vô tư, ồn ào, chẳng biết rằng ai đó đã lặng lẽ giữ hình ảnh ấy suốt bao năm.
> “Tớ không ngờ… cậu vẫn còn giữ nó.”
“Có những thứ giữ lại không phải vì nhớ, mà vì sợ quên.”
“Cậu sợ quên tớ à?”
“Tớ… không biết. Có lẽ sợ quên cảm giác khi còn ở bên cậu.”
Một khoảng im dài. Mưa bên ngoài nặng hạt hơn.
Soeun khẽ đặt tập sketch xuống, ngẩng lên nhìn Harin.
> “Cậu biết không, tớ từng nghĩ cậu khó gần lắm. Nhưng thật ra, cậu chỉ đang trốn trong lớp vỏ im lặng.”
“Có lẽ vậy. Còn cậu thì ngược lại, lúc nào cũng ồn ào, như thể muốn lấp đi điều gì đó.”
“Cậu nói đúng.”
Harin ngạc nhiên.
> “Tớ không ngờ cậu lại thừa nhận dễ vậy.”
“Vì tớ mệt rồi. Đôi khi giả vờ mạnh mẽ cũng chẳng vui gì.”
Ánh đèn vàng phản chiếu lên gương mặt Soeun, khiến cô trông dịu hơn, chân thật hơn.
Harin nhìn cô hồi lâu, giọng nhỏ dần:
> “Soeun này…”
“Ừ?”
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng, giữa người với người… có sợi dây nào đó, nối họ lại mà không cần lý do không?”
“Tớ không biết. Nhưng nếu có, chắc tớ đang đứng ở đầu kia của sợi dây đó.”
Harin khẽ cười.
> “Vậy thì đừng buông tay nhé.”
“Tớ không định.”
Bên ngoài, mưa dần tạnh. Không gian ấm và tĩnh lặng đến lạ.
Cả hai ngồi yên, không cần nói gì thêm.
Chỉ là hai người — giữa căn phòng nhỏ, giữa một thành phố rộng lớn, cùng chia sẻ một khoảng bình yên hiếm hoi.
---
Kết thúc chương 2