Những Ngày Không Nói

Chương 1 – Ánh sáng buổi sớm

Trước Sau

break

Phần 1 – Giấc mơ bắt đầu

Căn phòng nhỏ chỉ có tiếng đồng hồ treo tường đều đặn. Ánh sáng ngoài cửa sổ len qua tấm rèm mỏng, rơi lên làn tóc rối của Lee Soeun.

Trên bàn học là bản vẽ còn dang dở, ly cà phê nguội từ đêm qua, và cuốn sổ phác họa Harin mượn mà cô chưa kịp trả.

Soeun ngủ say — giấc ngủ sau một tuần kiệt sức vì bài tập kiến trúc. Cô chỉ định nhắm mắt một chút, nhưng cơn mệt mỏi kéo cô chìm dần, sâu đến mức hơi thở cũng chậm lại.

Rồi giấc mơ đến.

Nhẹ như tờ giấy rơi.

Ban đầu, Soeun nghe thấy tiếng bút chì vẽ trên giấy, âm thanh đều đặn, thân thuộc.

Khi cô mở mắt, mọi thứ xung quanh đều trắng — không phải tường, không phải sàn, chỉ là khoảng sáng nhòe nhạt không có điểm bắt đầu hay kết thúc.

Giữa không gian đó, có một dáng người đang ngồi trước bàn vẽ.

Ánh sáng đổ xuống từ đâu đó, chạm vào mái tóc nâu và bàn tay đang di chuyển chậm rãi.

Kim Harin.

Soeun nhận ra ngay, dù Harin không quay lại. Có những thứ không cần nhìn, chỉ cần cảm nhận.

Cô định cất tiếng gọi, nhưng âm thanh nghẹn lại nơi cổ.

Cảm giác này kỳ lạ quá — như thể mỗi hơi thở cũng làm lay động cả thế giới mong manh này.

Cuối cùng, Harin khẽ xoay người.

Ánh sáng phản chiếu qua đôi mắt cô, trong như lớp kính mỏng sau mưa.

Một nụ cười chậm rãi hiện lên, đủ khiến tim Soeun run nhẹ.

> “Cậu đến rồi à?” – Harin hỏi, giọng nhỏ đến mức như chỉ vang trong đầu Soeun.

“Ừ... nhưng đây là đâu vậy?”

“Là nơi cậu từng muốn tới nhất.”

Soeun nhìn quanh, ánh sáng bắt đầu chuyển màu, từ trắng sang vàng nhạt.

Trên những bức tường dần xuất hiện hình vẽ — toàn là bản phác thảo của họ, những đêm cùng làm bài, những lần cười khúc khích trong phòng học.

Tất cả hiện ra, rồi tan biến, rồi lại hiện ra — như hơi thở.

Soeun định bước lại gần, nhưng chân cô nặng trĩu.

Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước, mà lại xa đến mức không thể với tới.

---

Phần 2 – Tiếng gọi trong sương

Không gian bắt đầu đổi khác.

Soeun thấy mình đứng giữa một con phố vắng trong sương sớm. Ánh đèn phản chiếu qua lớp sương, loang như màu nước.

Trước mặt cô, Harin đang đi, dáng nhỏ bé và lặng lẽ.

> “Harin!” – Soeun gọi.

Cô quay lại, ánh nhìn ấy vẫn dịu dàng, nhưng sâu hơn, như chứa điều gì không nói được.

“Cậu lúc nào cũng đến muộn,” Harin khẽ nói, nửa trách, nửa cười.

Soeun chạy tới, nhưng mỗi bước, khoảng cách lại kéo dài hơn.

Sương quấn lấy chân, lạnh, mềm, và mờ dần đi.

Cô muốn nói rằng mình không muốn xa cậu, nhưng môi lại không mở nổi.

Trong cơn mơ, lời nói trở thành những sợi khói, tan ra giữa không trung.

Harin đưa tay ra, cử chỉ dịu dàng đến mức Soeun muốn nắm lấy, dù chỉ trong chốc lát.

Nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào làn gió ấy — Harin biến mất.

Chỉ còn lại tiếng gió và hơi lạnh ngấm vào da.

Soeun đứng đó, giữa sương trắng, tim đập nhanh không rõ lý do.

Cô tự hỏi, liệu đây có phải là nỗi sợ cô vẫn luôn tránh né: sợ Harin rời xa, sợ một ngày, mình chỉ còn lại ký ức.

Phía xa, tiếng gọi nhẹ vang lên.

> “Soeun à… đừng quên tớ.”

Giọng nói ấy lạc giữa sương, nhưng đủ khiến mắt Soeun ướt.

Phần 3 – Khoảng cách tan biến

Soeun đứng trong sương trắng một lúc lâu. Không còn tiếng gọi, chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực, lặng và nặng.

Rồi từng mảng ánh sáng nhỏ rơi xuống quanh cô — như những mảnh ký ức.

Cô thấy mình và Harin trong căn phòng vẽ, trong những buổi tối cùng thức, trong quán cà phê quen gần trường… tất cả quay chậm, mờ ảo như một thước phim cũ.

Trong giấc mơ, Soeun không còn cảm nhận được đất dưới chân. Cô bước đi, và khung cảnh chuyển dần.

Trước mắt cô, một cây cầu nhỏ hiện ra, bắc qua mặt hồ tĩnh lặng. Trên cầu, Harin đang đứng, lưng quay về phía ánh sáng.

> “Soeun à,” giọng Harin vang lên, nhẹ như tiếng gió.

“Tớ sợ một ngày cậu sẽ quên tớ.”

Soeun khẽ lắc đầu, nhưng không nói được gì.

Cô chỉ tiến lại gần, từng bước một.

Mỗi bước, sương lại mỏng đi, cho đến khi cô có thể thấy rõ gương mặt Harin — vẫn là đôi mắt ấy, dịu dàng mà xa xôi.

“Cậu không hiểu đâu,” Harin tiếp, “đôi khi, tớ cũng không hiểu chính mình nữa. Có những lúc… tớ chỉ muốn cậu ở cạnh, không cần nói gì cả.”

Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc Harin khẽ lay động.

Soeun muốn nói “Tớ vẫn luôn ở đây”, nhưng lời ấy không phát ra được.

Thay vào đó, cô đưa tay chạm nhẹ vào vai Harin.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh tan chảy.

Không còn cây cầu, không còn hồ nước, chỉ còn hai người trong một vùng sáng mềm, ấm áp đến lạ.

Khoảng cách biến mất.

Soeun cảm thấy tim mình đập mạnh hơn — không phải vì sợ, mà vì một điều gì đó cô không thể gọi tên.

Chỉ có ánh nhìn của Harin, và nụ cười nhỏ trên môi, khiến tất cả trở nên thật, quá thật.

Rồi, như một làn khói mỏng, Harin thì thầm:

> “Nếu giấc mơ này kết thúc… cậu vẫn sẽ nhớ tớ chứ?”

Soeun gật đầu, nước mắt bất giác rơi xuống, nhưng khi cô mở mắt…

Chỉ còn lại ánh sáng.

Phần 4 – Ánh sáng vỡ ra

Ánh sáng bao quanh lấy Soeun.

Không còn sương mù, không còn hồ nước, chỉ còn không gian rực rỡ như được tạo nên từ hàng nghìn mảnh ký ức vụn — từng nét cười, từng lần chạm mắt, từng câu nói nhỏ giữa hai người.

Cô nghe tiếng Harin ở đâu đó, gần lắm, như từ trong tim vọng ra:

> “Cậu có bao giờ thấy… thế giới trở nên quá sáng đến mức muốn nhắm mắt không?”

Soeun khẽ đáp, “Tớ thấy rồi. Chính là bây giờ.”

Khi cô nói, hình ảnh quanh cô bắt đầu chuyển động.

Trước mắt Soeun, mọi kỷ niệm với Harin lần lượt hiện lên:

– Buổi chiều họ cùng ngồi trong phòng học, ánh nắng chiếu lên bàn tay Harin đang vẽ.

– Đêm họ cùng thức, chỉ còn tiếng bút và nhạc nhỏ trong tai nghe.

– Lúc Harin tựa đầu vào vai cô, nói khẽ, “Soeun à, cậu luôn yên tĩnh như thể chẳng điều gì chạm được tới cậu.”

Nhưng chính trong giấc mơ này, Soeun mới hiểu: mọi điều Harin từng nói đều là thật — chỉ là cô chưa bao giờ dám đáp lại.

Ánh sáng càng lúc càng chói. Harin xuất hiện trước mặt cô, lần này rất gần, gần đến mức Soeun có thể thấy từng sợi tóc khẽ lay trong gió.

Trên gương mặt ấy, có thứ gì đó vừa đau vừa đẹp.

> “Soeun,” Harin nói, “đôi khi, tớ nghĩ nếu chúng ta không còn là bạn thân nữa… thì điều đó có tệ không?”

Câu hỏi ấy như nhát cắt xuyên qua lớp sáng.

Không gian rung lên, rồi tan chảy thành hàng nghìn vệt màu.

Soeun không trả lời. Cô chỉ nhìn Harin, trong ánh sáng đang vỡ ra như mưa sao rơi.

Một giọt nước — hay nước mắt — rơi xuống giữa họ.

Và rồi, Harin mờ dần đi.

> “Đừng quên tớ, Soeun à…”

Giọng nói ấy là thứ duy nhất còn lại giữa khoảng trắng vô tận.

Soeun vươn tay, nhưng không chạm được.

Mọi thứ vụt biến, để lại cô đứng giữa khoảng không, tim đập dồn dập, và cảm giác đau nhói nơi lồng ngực như có ai đó vừa rời đi thật.

Phần 5 – Tan trong mưa

Âm thanh đầu tiên Soeun nghe thấy là tiếng mưa.

Không phải mưa thật, mà là âm thanh rơi lộp bộp trên bề mặt ký ức — mờ, xa, nhưng thấm sâu.

Cô mở mắt.

Trước mặt vẫn là con phố trong giấc mơ, nhưng nay trời đã đổ mưa. Sương trắng nhạt dần, thay bằng màn nước rơi nghiêng nghiêng, mịn như tơ.

Trên vỉa hè phía đối diện, Harin đang đứng.

Không ô, không áo khoác, chỉ mặc chiếc váy trắng đơn giản.

Mái tóc cô ướt sũng, dính nhẹ lên má, nhưng ánh nhìn vẫn dịu dàng như mọi khi.

> “Cậu vẫn chưa nói gì cả,” Harin nói, giọng chìm trong tiếng mưa.

“Nếu tớ rời đi, cậu sẽ tìm tớ chứ?”

Soeun bước tới, mỗi bước chân vang lên tiếng nước bắn nhỏ.

Cô muốn trả lời, muốn nói rằng tớ sẽ tìm cậu dù chỉ là trong mơ, nhưng môi cô chỉ run nhẹ, không phát ra được tiếng nào.

Trái tim cô đau nhói — cảm giác thật đến mức cô gần như tin rằng đây không còn là mơ.

Gió thổi, những giọt mưa quét qua hai người, và Harin mờ dần đi giữa làn nước.

Soeun cố chạy lại, nhưng mỗi bước, mặt đất lại kéo cô lún xuống, như thể giấc mơ không cho cô đến gần hơn nữa.

> “Harin!” – cô hét lên, lần đầu tiên trong giấc mơ, âm thanh bật ra rõ ràng.

Harin dừng lại, quay đầu nhìn cô, nụ cười khẽ như ánh đèn giữa mưa:

> “Nếu tỉnh dậy… hãy nhớ rằng tớ luôn ở bên cậu, chỉ là cậu không nhìn thấy thôi.”

Rồi, Harin dang tay ra — không phải để ôm, mà như muốn chạm vào không khí giữa họ.

Mọi thứ xung quanh chao nghiêng.

Cả thành phố như bị hòa tan trong cơn mưa.

Một tia sáng cuối cùng lóe lên, và Soeun cảm thấy tim mình co lại.

Khi Harin biến mất hoàn toàn, mưa vẫn rơi.

Nhưng lần này, nó rơi trong lòng cô.

---

Soeun nhắm mắt.

Thế giới chìm trong tiếng mưa xa dần…

Cho đến khi chỉ còn hơi thở của chính mình.

Tỉnh giấc

Âm thanh đầu tiên Soeun nghe thấy là tiếng đồng hồ báo thức.

Cô giật mình mở mắt. Ánh sáng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu lên tấm chăn vương mùi xà phòng. Mọi thứ yên tĩnh đến mức, trong vài giây, cô không biết mình đang ở đâu.

Giấc mơ vẫn còn lơ lửng nơi đáy tim — hình ảnh Harin giữa mưa, nụ cười mờ nhòe…

Soeun đưa tay lên chạm má. Làn da vẫn còn ấm, như thể hơi thở trong mơ vẫn còn sót lại đâu đó quanh cô.

Cô ngồi dậy, khẽ thở ra.

Trong đầu là khoảng trống khó tả — không hẳn buồn, nhưng khiến tim nhói nhẹ.

> “Chỉ là mơ thôi…” – cô tự nhủ, nhưng giọng nhỏ đến mức chính cô cũng không tin.

Soeun bước xuống giường, vào nhà tắm.

Tiếng nước chảy xòa xòa, phản chiếu hình cô trong gương — đôi mắt vẫn còn chút sương mờ.

Khi nước lạnh chạm lên da, hình ảnh giấc mơ vỡ tan, nhưng cảm xúc thì không.

Một nỗi nhớ vô cớ, và hơi ấm nào đó chưa kịp tan.

Sau khi thay đồ, cô khoác chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, cột gọn tóc.

Gió ngoài cửa sổ mang theo mùi nắng mới, mùi của buổi sáng đầu tuần.

Soeun nhìn đồng hồ, rồi khoác túi, bước ra ngoài.

Trên đường đến trường, xe cộ lướt qua, tiếng còi, tiếng người, tất cả hòa vào nhau. Nhưng Soeun không thật sự nghe thấy.

Tâm trí cô vẫn còn ở nơi nào đó — nơi Harin mỉm cười giữa màn mưa.

---

Khuôn viên đại học đã bắt đầu đông.

Những tán cây rung khẽ trong gió sớm, ánh nắng đổ loang trên nền xi măng.

Soeun bước qua cổng, vừa lúc nhận ra một bóng người quen thuộc đang đứng ở góc sân, tựa vào lan can tầng trệt khu kiến trúc.

Kim Harin.

Harin đang hút thuốc, làn khói mỏng bay quanh khuôn mặt, ánh sáng sớm chiếu lên làm nổi bật đường nét sắc mà buồn.

Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân, đôi mắt đen sâu chạm ánh nhìn của Soeun.

Giây phút ấy, thế giới như ngừng lại trong một nhịp thở.

> “Cậu đến muộn,” Harin nói, nửa trêu, nửa thật.

“Tớ vừa mơ thấy cậu,” Soeun buột miệng, rồi khựng lại, “À… không, ý tớ là… quên đi.”

Harin nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên:

> “Trong mơ? Trông tớ có xinh không?”

Câu nói đơn giản, nhưng làm tim Soeun đập lệch một nhịp.

Cô cười gượng, tránh ánh mắt ấy, rồi đáp nhỏ:

> “Như mọi khi thôi.”

Gió thổi qua, khói thuốc tan ra, chỉ còn lại ánh sáng nhạt phủ lên hai người.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, giữa đám sinh viên vội vã, giữa tiếng xe, giữa buổi sáng bình thường — lại có thứ gì đó khiến Soeun cảm thấy rất thật, rất sống, và rất khó nắm bắt.

Cô không nói gì thêm.

Chỉ bước lại gần Harin, đứng cạnh, im lặng.

Hai người cùng nhìn ra sân trường — nơi gió lay động những tán cây, và nắng trải dài như một giấc mơ chưa tan hết.

---

> Kết chương 1 – Ánh sáng buổi sớm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc