Nhưng người có thể ở cạnh Cảnh Nguyên Đế, làm sao có thể là người có lòng nhân hậu?
Ninh Hoành Nho nhìn Lưu tài nhân đang bị đè quỳ trước bậc thềm, chậm rãi lên tiếng: “Bệ hạ nhân từ, ban cho tiểu chủ một cái chết toàn thây, giữ lại thể diện.”
Thể diện? Lưu tài nhân vùng vẫy như phát điên lên, thể diện cái gì chứ?
Người đã chết rồi, chết thế nào còn quan trọng sao?
“Bệ hạ.”
Trong giá lạnh mùa đông, tiếng hét của nữ nhân mang theo mấy phần thê lương như tiếng rít quái dị vang vọng khắp nơi.
Nhưng rất nhanh, máu tươi bắn tung tóe trên nền đất, vẫn còn bốc hơi ấm.
Một thị vệ rút mũi đao ra, thi thể Lưu tài nhân ngã gục xuống mặt đất.
Ninh Hoành Nho nói: “Kéo đi, trả về cho Hoài Nam Vương.”
“Dạ.”
Khi Tiền Khâm bị lôi ra khỏi ngự thiện phòng, ông ta vẫn chưa biết sẽ phải đối mặt với kết cục gì. Ông ta nhìn chằm chằm vào Ninh Hoành Nho, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Tổng quản bên cạnh hoàng thượng mang thân phận cao quý đến thế, sao lại tự mình đến ngự thiện phòng?
Hoặc là có chuyện lớn ở trước điện hoặc là bệ hạ có ý chỉ, dù là trường hợp nào, mấy thị vệ vừa xông vào ngự thiện phòng ban nãy cũng đủ cho thấy người đến không có thiện ý.
Tiền Khâm nói: “Ninh tổng quản, sao ngài, ngài lại tới đây?”
Ninh Hoành Nho mỉm cười: “Bệ hạ có lệnh, chúng ta tất nhiên phải đích thân tới rồi.”
Dự cảm xấu trong lòng Tiền Khâm càng lúc càng mạnh, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ nổi: “Nô tài... ngài gọi nô tài tới là được rồi, thế này, thế này...” Ông ta đảo mắt nhìn đám thị vệ lực lưỡng đang khống chế mình, mắt láo liên đảo quanh.
“Đè ông ta lại.” Ninh Hoành Nho nói: “Gọi tất cả người trong ngự thiện phòng ra ngoài.”
Chẳng mấy chốc, sân trước ngự thiện phòng đã đứng chật kín hoạn quan và cung nữ, ai nấy đều lộ rõ vẻ bất an.
Chuyện trước Càn Minh điện còn chưa truyền đến nơi này nhưng sự xuất hiện của Ninh tổng quản đã khiến tất cả đều cảm thấy run sợ.
Ninh Hoành Nho vỗ tay, mấy thị vệ liền kéo Tiền Khâm bụng phệ ra, hai cánh tay ông ta bị trói chặt ra sau lưng, miệng bị nhét thứ gì đó nên không thể khép lại.
Một bộ dạng cực kỳ thảm hại.
Ninh Hoành Nho cầm trong tay một con dao nhỏ, vừa chơi đùa vừa mỉm cười nói: “Tiền Khâm à, người sống ở đời, quý giá ở sự thông minh. Nhưng nếu quá thông minh rồi lại nói những lời không nên nói thì cũng chẳng hay ho gì.”
Con dao nhỏ lướt qua khóe miệng Tiền Khâm.
“Cái lưỡi quá linh hoạt thì không cần nữa.”
“Ư ư, ư ư.”
Mắt Tiền Khâm trợn trừng đến muốn nứt ra, muốn kêu gào nhưng chỉ có thể phun ra bọt máu, như dã thú rú lên.
Thân thể ông ta béo mập, sức lực lại lớn, lúc giãy giụa cần phải mấy người đè xuống mới không vùng lên được.
Một miếng thịt mềm rơi xuống đất tuyết, đầm đìa máu khiến không ít cung nhân đứng xem trong sân run rẩy, có vài người bị dọa đến lảo đảo, sắc mặt trắng bệch. Ninh Hoành Nho không liếc mắt nhìn Tiền Khâm đang rên rỉ, chỉ thản nhiên lau sạch con dao nhỏ trong tay, lau cho đến khi sáng bóng rồi mới cất đi.
“Chu Nhị Hỷ.” Ninh Hoành Nho chỉ vào một hoạn quan gầy gò đứng gần đó: “Bệ hạ có chỉ, từ giờ ngươi sẽ là tổng quản ngự thiện phòng.”
Trong mắt Chu Nhị Hỷ vẫn còn sợ hãi nhưng nghe xong lời này liền trở nên kích động, cả khuôn mặt vặn vẹo vì mừng rỡ, lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Nô tài tiếp chỉ, nô tài tiếp chỉ.”
Bình thường tin tức trong cung muốn truyền đến Bắc phòng không biết phải qua bao lâu. Nhưng lần này, chỉ sang ngày hôm sau đã có tin.
Là người của ngự thiện phòng đến báo: Kinh Trập không cần đến nữa.
Khi tin đến, Trường Thọ cũng đang ở đó nghe, tò mò hỏi thêm mấy câu, lại thấy tiểu thái giám kia mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Trường Thọ nhíu mày: “Chắc chắn là có chuyện rồi.”
Vừa dứt lời, y liền thấy Kinh Trập đi ra ngoài, vội vã gọi lại: “Huynh đi đâu vậy?”
Kinh Trập đáp: “Đi báo với Đức gia gia một tiếng.”
Mắt Trường Thọ đảo một vòng, lập tức đuổi theo: “Ta cũng đi cùng huynh.”
Kinh Trập cũng không ngăn cản, cứ thế cả hai cùng đến gặp Trần Minh Đức.
Lúc đó Trần Minh Đức đang thu mình trong phòng, tay cầm một tẩu thuốc tỏa ra mùi khói lạ.
Tam Thuận đưa hai người vào rồi lặng lẽ đứng một bên.
Trần Minh Đức đặt bình hút xuống, giọng khàn khàn vang lên: “Hai đứa tới đây có phải muốn hỏi chuyện ngự thiện phòng?”
Trường Thọ ở bên xen vào: “ Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này đột ngột lại kỳ quặc, Đức gia gia, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?”
Trần Minh Đức mới bảo: “Ngồi xuống đi.”
Đợi Kinh Trập và Trường Thọ ngồi xuống, ông mới chậm rãi mở miệng.
“Lưu tiểu chủ đã chết, Tiền Khâm bị nhổ lưỡi, tối hôm qua không qua khỏi nên chết rồi.”
Chỉ mấy câu đơn giản ấy vừa thốt ra khiến sắc mặt của Kinh Trập và Trường Thọ lập tức thay đổi, Trường Thọ phản ứng rõ rệt hơn còn hít mạnh một hơi lạnh.
Kinh Trập mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào.
Trường Thọ thì thẳng thắn hơn, vụng về hỏi: “Đức gia gia, chẳng lẽ là bệ hạ...”
Trần Minh Đức bật cười lạnh: “Ham vinh hoa phú quý làm gì, trong cung này chỉ có chuyện mở mắt nhắm mắt thôi. Một khi được sủng ái coi như lên chín tầng trời mà chớp mắt lại rơi xuống tan xương nát thịt, chẳng còn đường sống.”
Những lời lạnh buốt ấy khiến mùa đông vốn đã lạnh lại càng thêm buốt giá, như từng câu từng chữ hóa thành lưỡi dao sắc bén, muốn lóc từng mảng da thịt.
Trường Thọ bị ông dọa không dám nói thêm gì.
Kinh Trập nhẹ giọng: “Tạ ơn Đức gia gia chỉ dạy.”
Giọng Trần Minh Đức cũng dịu đi mang theo vài phần lạ thường: “Kinh Trập, ngươi may mắn đấy. Nhìn tình hình hôm nay, nếu ngươi thực sự tới ngự thiện phòng thì chẳng thể quay lại. Mấy ngày tới cứ ở yên trong Bắc phòng nghỉ ngơi, đừng ra ngoài đi lại.”
Nói đến đây, ông liếc sang Trường Thọ.
Mặt Trường Thọ đỏ bừng, biết là Trần Minh Đức đang nhắc nhở mình.