Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 8

Trước Sau

break

“Ngày mai, ta sẽ bị điều sang ngự thiện phòng hỗ trợ, chỗ đó đông người, không yên tĩnh như Bắc phòng, ta chỉ hơi lo thôi.” Kinh Trập cuối cùng chỉ nói như vậy.

Dung Cửu nhướng mày: “Ngự thiện phòng mà đi mượn người từ Bắc phòng à?”

Kinh Trập chỉ cười, Dung Cửu không hỏi thêm nữa, đưa cậu đến ngã rẽ vào lối đi dẫn đến ngự thiện phòng rồi mới dừng lại.

Kinh Trập cũng theo phản xạ mà dừng chân, Dung Cửu giơ tay phủi tuyết đọng trên vai cậu, một lớp tuyết trắng mịn rơi xuống, rồi nghe thấy giọng hắn dịu lạnh: “Phiền toái thì giết cũng không sao.”

Kinh Trập: “...”

Phải rồi, người này ngoài chuyện đẹp trai ra còn có một tật xấu.

Thỉnh thoảng ăn nói rất kinh khủng.

Có thể làm người khác chết khiếp.

Tính khí cũng hơi xấu.

Hạng người như Tiền Khâm, sao có thể tùy tiện giết được?

Nhưng lời Dung Cửu nói, nghe không giống như nói đùa.

Mang theo một cảm giác rùng rợn như thể giết được ấy.

Kinh Trập lắc đầu: “Nếu thật sự dễ xử lý như thế thì đã không phiền phức.” Nhìn thấy ngự thiện phòng ở ngay trước mặt, cậu không tránh khỏi dặn dò Dung Cửu nên giữ lời ăn tiếng nói, đừng nói những câu như vậy nữa rồi mới quay người bước vào.

Dung Cửu nhìn theo bóng Kinh Trập bước vào ngự thiện phòng, lát sau, hắn quay người rẽ sang hướng khác rời đi.

Hắn đi không nhanh không chậm nhưng hướng đi lại không phải nơi cần tuần tra.

...

Ngoài Càn Minh điện, tổng quản bên cạnh hoàng thượng, Ninh Hoành Nho đang canh giữ trước cửa, cơn gió lạnh rít lên ùa vào mặt người tê rát.

Đến ông còn vậy huống chi là vị chủ nhân mềm mại yêu kiều kia, chắc hẳn càng không chịu nổi.

Lưu tài nhân búi tóc kiểu đồng tâm, khoác một chiếc áo choàng gấm dệt lông mềm màu khói mưa Giang Nam, gương mặt xinh đẹp trong gió rét mùa đông ửng hồng lên.

“ Ninh tổng quản, ta chỉ đến đưa chút đồ ăn cho bệ hạ, thường ngày cũng vẫn thế, sao hôm nay lại khác vậy.” Lưu tài nhân dịu giọng nói: “Ngươi vào bẩm báo một tiếng đi, bệ hạ sẽ gặp ta thôi.”

Ninh Hoành Nho mỉm cười: “Nếu là ngày thường, nô tài tất nhiên không dám ngăn cản tiểu chủ. Chỉ là hôm nay bệ hạ đã căn dặn không cho ai quấy rầy, xin tiểu chủ hãy quay về cho.”

Nhưng Lưu tài nhân không chịu nhượng bộ, nhất định phải vào cho bằng được.

Địa vị nàng thấp vốn không nên hỗn xược như vậy trước mặt Ninh Hoành Nho nhưng trong hậu cung này, địa vị cao thấp không quan trọng, quan trọng là Cảnh Nguyên Đế.

Chỉ cần được Cảnh Nguyên Đế yêu thích, dù là người hèn mọn cũng phải được nâng như bảo vật. Còn nếu không được sủng ái, dù có là hoàng hậu cũng vô dụng.

Lưu tài nhân mới nhập cung, ban đầu còn dè dặt khiêm tốn qua nửa năm đã kiêu căng ngạo mạn như biến thành một người khác.

Chừng nửa chén trà trôi qua, Ninh Hoành Nho vẫn không chịu nhường bước, sắc mặt Lưu tài nhân đã khó coi.

Đúng lúc ấy, một nữ quan từ trong Càn Minh điện vội vã đi ra, không rõ nói gì bên tai ông ta mà thần sắc ông khẽ biến rồi xoay người đi vào điện.

Mắt Lưu tài nhân sáng lên, bước theo mấy bước: “Bệ hạ chịu gặp ta rồi sao?”

Ninh Hoành Nho mỉm cười nói: “Xin tiểu chủ dừng bước, nô tài lập tức vào bẩm báo giúp người.”

Lúc này Lưu tài nhân mới chịu dừng chân, ngơ ngẩn đứng chờ ngoài cửa.

Nữ quan đi theo sau Ninh Hoành Nho, cả đoàn người vội vã vào điện. Chỉ nghe tiếng nữ nhân gấp gáp bổ sung nốt phần câu nói còn dang dở: "Bệ hạ đang rất không vui.”

Ninh Hoành Nho khẽ rùng mình, nào còn để tâm đến Lưu tài nhân hay Từ quý nhân gì nữa, hận không thể mọc ra bánh xe gió dưới chân, bước chân vội vàng như bay.

Khi đến tẩm điện, vừa bước vào đã thấy một bóng người đang quỳ giữa điện, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Tên Tiền Khâm đó là kẻ biết nịnh bợ, tiếc tay chân dưới trướng nên kiếm một kẻ thế thân chết thay. Vừa giúp Lưu tài nhân làm xong việc, nếu bị truy cứu thì cũng có một kẻ xui xẻo chịu tội.”

Tiền Khâm? Là kẻ ở ngự thiện phòng đó? Lưu tài nhân, thế thân chịu tội. Chỉ vài câu rời rạc ấy thôi, Ninh Hoành Nho đã hiểu ra chuyện gì xảy ra.

Ông vội vàng hành lễ, vừa cúi đầu thì nghe thấy giọng Cảnh Nguyên Đế gọi tên ông, giọng nói thật dễ nghe nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết.

“Nhổ lưỡi Tiền Khâm đi.” Một câu nhẹ nhàng vang lên khiến trong điện lập tức tĩnh lặng như tờ. Một lát sau, lại tiếp: “Lôi nữ nhân ngoài cửa kia ra ngoài chém đi.”

Nữ quan run rẩy, nghẹn ngào sắp bật khóc, suýt nữa thì phạm lỗi nhưng Ninh Hoành Nho vẫn điềm tĩnh cúi người: “Dạ.”

Khi Ninh Hoành Nho rời khỏi Càn Minh điện, ánh mắt Lưu tài nhân lại sáng lên, không nhịn được bước thêm hai bước. Nàng theo phản xạ vuốt tóc, mỉm cười ngọt ngào nhìn vị tổng quản mơ hồ có chút đắc ý.

“Ninh tổng quản, bệ hạ định gặp thiếp thân sao?”

Trong lòng nàng có chút bất mãn với Ninh Hoành Nho. Biết rõ bệ hạ sủng ái mình mà còn ba lần bốn lượt ngăn cản, thật không biết điều, không hiểu sao lại lên được vị trí này?

Tuy nghĩ vậy nhưng Lưu tài nhân không dám lộ ra chút nào, sợ làm phật ý Ninh Hoành Nho. Vào cung rồi, nàng đã thấy rõ: Đám hoạn quan đều là lũ bụng dạ hẹp hòi.

Ninh Hoành Nho bị nàng thầm gọi là bụng dạ hẹp hòi chỉ mỉm cười đáp: “Khẩu dụ của bệ hạ: Ban chết cho Lưu tài nhân, lập tức hành hình.”

Trước điện, lập tức có mấy thị vệ bước ra không chút do dự tóm lấy cánh tay Lưu tài nhân lôi xuống bậc thềm. Động tác thô bạo, chẳng chút thương hương tiếc ngọc.

Lưu tài nhân kinh hoảng hét lên: “Ninh Hoành Nho, ngươi điên rồi. Thiếp thân muốn gặp bệ hạ. Bệ hạ, bệ hạ, tên nô tài này giả truyền khẩu dụ của ngài.” Giọng nói của nàng run rẩy, đầy sợ hãi, đến cả cơn đau do va chạm cũng chẳng màng.

Ninh Hoành Nho vẫn giữ nụ cười bình thản, đó là chiếc mặt nạ ông luôn mang ra ngoài. Nhìn lâu rồi, ai cũng tưởng ông là người dễ tính hiền hòa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc