Mỗi khi nghĩ đến cái hệ thống đó, Kinh Trập không thể bình tĩnh nổi.
Cái gọi là hệ thống ấy đúng là cái thứ cứng nhắc, nếu như nó chọn được người liên kết là Thụy Vương thì hai nhiệm vụ kia còn có khả năng hoàn thành nhưng Kinh Trập thì sao có thể hoàn thành nổi.
Cậu lấy đâu ra năng lực mà ảnh hưởng đến Cảnh Nguyên Đế?
Từ khi vào cung đến nay, Kinh Trập còn chưa từng gặp hắn lần nào.
Hôm đó sau khi trở về, Kinh Trập đã chửi hệ thống một trận ra trò, ngay cả người hiền lành như cậu mà nổi giận thì đúng là đáng sợ thật.
Từ hôm đó trở đi, hệ thống hoàn toàn im bặt.
Kinh Trập cứ tưởng mọi chuyện như vậy là xong rồi, nào ngờ hôm sau, Thất Thuế là người giữ cửa lại mang một món đồ đến, nói là có người gửi đến, cứ để ở trước cửa.
Kinh Trập ngây người. Bao năm qua, ngoài Bắc phòng ra, cậu chưa từng thân thiết với ai, làm gì có ai gửi đồ cho cậu?
Sau khi đến xem, cậu phát hiện đó là một bình thuốc.
Kèm theo một tờ giấy nhỏ, chỉ ghi vỏn vẹn một chữ: "Bôi." Người gửi: Dung Cửu.
Lúc ấy Kinh Trập im lặng.
Trong cung rất hiếm khi có chuyện tặng đồ lẫn nhau, dễ bị quy là tư thông. Hơn nữa, ai lại dám đường hoàng ký tên thế kia?
Sợ không có bằng chứng à?
May mà thứ được gửi là thuốc, Kinh Trập còn chống chế được. Cậu cũng không gặp người ta, chẳng biết trả lại ở đâu, đành phải cầm về.
Lại qua hai ngày sau, Thất Thuế lại báo.
Lần này là điểm tâm.
Nhìn không giống loại thông thường, hoa văn tinh xảo trông như những bông hoa nhỏ xinh.
Vẫn là một tờ giấy ngắn gọn.
“Đền.”
Sau đó vẫn là chữ ký Dung Cửu.
Kinh Trập đau đầu nói: “Làm phiền hai vị, sau này nếu còn ai gửi đồ tới, xin đừng nhận nữa, không hợp quy củ.”
Thất Thuế nhún vai: “Chuyện đó thì bọn ta không giúp được rồi, Kinh Trập à, huynh cũng biết đấy, người đó là thị vệ hành sự trong cung, đâu dễ chọc vào. Uả từ khi nào huynh kết giao được với nhân vật này vậy?” Hai lần đến đều là người khác nhau, đều nói là gửi giùm đồng liêu, đều là thị vệ trong cung, ai dám cản?
Kinh Trập khô khốc nói: “Trước đó có chút hiểu lầm. Thôi, sau này nếu còn người đến đưa đồ, phiền hai người giúp chặn lại.”
Vừa nói, cậu vừa nhét cho mỗi người nửa xâu tiền.
Trần Minh Đức không tính quá hà khắc, tiền tháng của đám thái giám phía dưới, ông ta chỉ giữ lại ba phần, còn lại vẫn phát xuống.
Những năm qua, Kinh Trập cũng tích góp cũng được ít nhiều.
Thất Thuế và Bát Tề nhận tiền, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Lần thứ ba Dung Cửu mang đồ tới, Kinh Trập và y gặp nhau lần thứ hai.
...
“Đang nghĩ gì vậy?”
Dung Cửu chợt lên tiếng.
Kinh Trập hoàn hồn, ôm mặt thở dài: “Sao hôm nay cứ hay lơ đãng ấy... Chỉ là lại nhớ đến lần thứ hai gặp mặt trước kia.”
Dung Cửu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Hồi đó là lần đầu tiên có người túm cổ áo ta mà nói.”
Hai lần trước, hắn chỉ sai người mang đồ đến.
Cho đến khi người hắn phái theo dõi Bắc phòng nói rằng Kinh Trập muốn gặp hắn thì Dung Cửu mới thấy hứng thú nên mới có lần gặp mặt đó.
Còn lý do hắn cho người theo dõi Bắc phòng...
Ánh mắt Dung Cửu sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc.
Hôm đó, vừa gặp hắn, Kinh Trập đã vội vàng xông tới, khí thế bừng bừng mà túm lấy cổ áo hắn, câu đầu tiên cậu nói rằng:
“Đừng có viết mấy tờ giấy đó nữa, huynh không muốn sống à?”
Sau đó xé tan tờ giấy ngay trước mặt Dung Cửu.
Câu thứ hai là: “Ta không cần huynh đền bù, đi đi.”
Rõ ràng nói một hơi ra hết.
Nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, Kinh Trập không khỏi lộ vẻ xấu hổ: “Tại huynh quá bất cẩn.”
Sao cứ để lại giấy vậy?
Nét chữ, danh xưng, tất cả đều là chứng cứ rõ ràng trong chốn hậu cung này đều là điều cấm kỵ.
Tốt nhất là lời nói ra, tai nghe thấy, không có người thứ ba biết, như vậy mới an toàn nhất.
Thật ra bọn họ gặp mặt lúc này, cũng vốn là chuyện không nên.
Kinh Trập cũng không biết sao lại phát triển thành mối quan hệ như hiện tại với Dung Cửu... Tính là bạn bè nhưng lại có chút kỳ lạ. Hành động của Dung Cửu vẫn coi là biểu hiện của sự áy náy nhưng chính Kinh Trập lại càng thêm chột dạ. Suy cho cùng, chuyện Dung Cửu làm vậy, cũng là lỗi của cái hệ thống đó gây ra.
Kinh Trập tự thấy xấu hổ và tội lỗi, vốn không nên thân thiết với Dung Cửu. Thứ nhất, sợ yêu thuật của mình không đủ khéo để Dung Cửu nhận ra rồi sinh ghét bỏ. Thứ hai, tiếp xúc với người như Dung Cửu cũng không hợp với phong cách hành xử của cậu thường ngày.
Cố mà nói thì...
Có lẽ là vì gương mặt của Dung Cửu.
Dung Cửu quá đẹp.
Kinh Trập thở dài, cậu từ nhỏ đã có cái tật xấu này.
Cậu thích những người có gương mặt đẹp.
Càng đẹp, càng khó kháng cự, thật sự là một thói xấu tệ hại.
May là dù có thói xấu đó thì mắt thẩm mỹ của Kinh Trập cũng rất kén chọn.
Cậu cũng từng thấy nhiều người đẹp nhưng phải phù hợp với khẩu vị thì mới khiến cậu thất thần.
Bao nhiêu năm nay, Dung Cửu là người hợp khẩu vị của cậu nhất.
Cậu cũng muốn tự tát mình, đúng là tự rước phiền toái vào người. Dung Cửu có diện mạo sắc sảo thế kia, rõ ràng không dễ chọc. Lần đầu gặp nhau chẳng lẽ chưa rút ra được bài học?
Nói cho cùng, vẫn là lỗi của cái hệ thống chết tiệt đó.
Đôi lúc nếu gặp Dung Cửu khi ra ngoài thì hắn sẽ đi cùng cậu một đoạn.
Nhưng như vậy không an toàn nên Kinh Trập rất ít làm thế.
Hôm nay lại thành ra thế này, phần lớn là vì...
“Sao tâm trạng ngươi lại không vui?”
Dung Cửu bình tĩnh hỏi.
Kinh Trập hơi sững người, không ngờ Dung Cửu sẽ hỏi câu này.
Cậu im lặng một lúc, nhìn con đường hành lang ngay trước mặt, tiếng sột soạt vang lên, tuyết rơi bị dẫm nát dưới chân tựa như lớp trắng tinh lan mãi không dứt, con đường phía trước cũng bị băng lạnh phủ kín.