Bên ngoài Bắc phòng có một hành lang dài hun hút, một con đường chật hẹp che hết ánh mặt trời, chỉ còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt. Cuối hành lang ấy là một cánh cửa rộng chừng hai người đứng, đó là lối vào Bắc phòng.
Ngoại trừ thị vệ tuần tra và cung nhân Bắc phòng, những "chủ tử" kia đều không được phép ra vào từ đây.
Ngay tại cửa đó có hai thái giám canh giữ.
Để nhốt những vị chủ tử ấy lại trong này.
Có Thất Thuế và Bát Tề trấn giữ ở đây, suốt ngày chẳng có chuyện gì to tát, người ra vào cũng chỉ ba hai người mà người đến ít lại càng ít. Dù có ngủ gật cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, xem như giết thời gian.
Trường Thọ từng có một dạo rất thích chạy ra ngoài, chỉ cần liên quan đến bên ngoài thì đều xung phong đảm đương, cũng nhờ vậy mà quen biết được vài người bên ngoài Bắc phòng. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Người chen chân muốn leo lên cao thì nhiều vô số, phần còn lại chẳng qua chỉ là cát bụi.
Hôm nay, khi Kinh Trập đi ngang qua, Thất Thuế không nhịn được trêu cậu: "Nửa tháng nay, ngày nào cũng thấy huynh ra ngoài."
Kinh Trập mỉm cười nhã nhặn, khẽ đáp: "Hôm nay đến lượt ta đi lấy cơm."
"Hóa ra là vậy, ta còn tưởng hôm nay chẳng phải là Trường Thọ và Hà Diệp tỷ tỷ đi sao?"
"Hà Diệp tỷ tỷ không khỏe còn Trường Thọ thì đi giúp mấy tỷ tỷ khác làm việc rồi."
Vài câu qua lại đơn giản, cũng chẳng hỏi thêm. Sau khi kiểm tra thẻ bài của Kinh Trập, hai người liền cho cậu đi.
Đợi bóng dáng Kinh Trập khuất dần trong hành lang u ám, Bát Tề liền vung tay đập một cái vào sau đầu Thất Thuế: "Ngươi lắm lời quá đấy."
Thất Thuế ôm đầu, cau mày nói: "Hỏi mấy câu cũng đâu có sao."
Bát Tề chẳng buồn nói thêm nhưng Thất Thuế lại bị kích thích, cứ kéo Bát Tề hỏi cho ra nhẽ.
Bát Tề trợn mắt, lười biếng nói: "Kinh Trập ở Bắc phòng bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có cấp bậc gì. Giờ cũng gần hai mươi rồi, nếu trước khi đến tuổi hai mươi mà còn chưa lên được tam đẳng, thì sau này chỉ là một thái giám nhỏ nhoi không ai đoái hoài. Ngươi nghĩ huynh ấy cam lòng sao?"
"Không thể nào, nhìn vào Kinh Trập thấy huynh ấy là người an phận nhất đó."
"An phận? Hừ, biết người biết mặt không biết lòng. Nếu thật sự không để tâm thì dạo này huynh ấy ra ngoài làm gì?" Bát Tề khoanh tay, lắc đầu: "Chẳng qua là giỏi giả vờ giả vịt, thất tình lục dục không hiện ra mặt thôi!"
Nói đến đây, chàng ta hạ giọng xuống.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia có người gửi đồ cho huynh ấy à?"
. . .
Kinh Trập chậm rãi bước ra ngoài, lúc bóng cậu bị tán cây rậm rạp che khuất liền trông thấy Dung Cửu đang lặng lẽ đứng trước một cánh cửa nhỏ.
Thì ra hôm nay đến lượt hắn gác ở chỗ này.
Thấy người quen, Kinh Trập khẽ mỉm cười. Người kia thoạt nhìn lạnh lùng nhưng khi chậm rãi bước đến cạnh Kinh Trập, giọng nói xem như còn khá hòa nhã.
"Đi đâu?"
Giống như Bắc phòng vốn đã hẻo lánh xa xôi, việc luân phiên trực chỗ này cũng chẳng mấy ai để tâm. Có lúc thị vệ còn chẳng thèm đến, cũng chẳng canh gác nghiêm ngặt như những nơi khác. Người ở Bắc phòng đã quen rồi, dù sao nơi đây cũng chẳng phải chỗ trọng yếu.
"Đến ngự thiện phòng." Kinh Trập đáp: "Hôm nay Hà Diệp tỷ tỷ không khỏe..."
"Không muốn đi thì có." Thị vệ thản nhiên cắt ngang lời Kinh Trập.
Kinh Trập cũng chẳng giận gì, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này họ Dung, đứng hàng thứ chín.
Là một trong những thị vệ tuần tra Bắc phòng, cũng là người mới tới.
... Dĩ nhiên, cũng là kẻ xui xẻo từng trúng phải buff trong điện nhỏ kia.
Kinh Trập giờ đã biết thứ đó là buff, đồng thời cũng là một cơn tra tấn không mấy dễ chịu. Trong đó bao gồm cả trải nghiệm khổ sở của cậu trong cái điện nhỏ hôm ấy.
Cả đời này, Kinh Trập chưa từng trần truồng ôm lấy ai như thế, vậy mà lại gặp người như Dung Cửu. Tính tình Dung Cửu rất lạnh nhạt, ít nói, là kiểu người khó gần. Nếu cái hôm mới gặp ấy, hắn không trúng phải cái buff “người gặp người thích” thì hai người họ chẳng thể qua lại.
Hôm đó, khi Dung Cửu quay lại, tâm trạng Kinh Trập mỏi mệt đến mức chẳng thể nổi giận, cậu chỉ nói: "Nếu còn muốn làm gì nữa, chi bằng giết ta đi."
Dung Cửu kéo cậu dậy khỏi mặt đất: "Mặc vào."
Khi thấy Kinh Trập vẫn bất động, Dung Cửu liền ra tay.
Cuối cùng thì điều này cũng khiến Kinh Trập có phản ứng, cậu lùi lại mấy bước, tự mình mặc quần áo vào.
Bộ y phục mà Dung Cửu mang đến cũng là y phục trong cung, kích thước vừa vặn vô cùng.
“Ngươi muốn bồi thường gì?”
“Gì cơ?”
“Ta đã khinh nhục ngươi, chẳng lẽ không nên đền bù sao?”
Kinh Trập thề thốt rằng tất cả những chuyện đã trải qua trước đó, không hề khiến cậu cảm thấy nhục nhã bằng câu nói vừa rồi của thị vệ. Cậu chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Kinh Trập yếu ớt lắc đầu: "Không cần, từ nay về sau không gặp lại là được rồi.”
Cậu nhanh chân bước đến bên chiếc bàn đặt phần ăn, xách lấy rồi vội vàng đi ra cửa điện. Lúc gần bước ra khỏi ngưỡng cửa, Kinh Trập vẫn cố dừng lại, không quay đầu mà nói:
“Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, huynh không cần để tâm. Coi như là bị trúng tà đi.”
Kinh Trập bỏ lại câu ấy, không màng đến cảnh hỗn độn trong phòng nữa mà luống cuống chạy trốn.
Tất cả đều là do sai lầm vô tình gây ra.
Hôm đó Kinh Trập không dám lập tức trở về mà phải đợi đến khi hiệu ứng buff "người gặp người yêu" biến mất mới dám gặp người khác.
Cậu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với việc hoàn thành nhiệm vụ.
Hai nhiệm vụ thất bại lần lượt là 【Nhiệm vụ 1: Ngăn cản Cảnh Nguyên Đế giết Hạ Liêu】 và 【Nhiệm vụ 2: Ngăn chặn Trần Tuyên Danh bị lưu đày】, hai nhiệm vụ này đều thất bại gần như cùng một thời điểm, cũng có nghĩa là Hạ Liêu chết rồi, Trần Tuyên Danh cũng bị lưu đày.