Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 10

Trước Sau

break

Đợt trực nửa tháng này, vốn là Trường Thọ và Hà Diệp luân phiên đi lấy đồ ăn. Nhưng do thời tiết lạnh, Trường Thọ và Hà Diệp đùn đẩy cho nhau, có lúc còn để Kinh Trập đi một mình.

Trường Thọ lầm bầm: “Tiểu nhân đã hiểu rồi.”

Bên này đang trò chuyện, cách không xa, chỗ ở của Minh ma ma lại là một cảnh tượng khác.

Hà Diệp đỡ Minh ma ma ngồi xuống, sau đó vội vàng tới lục lọi trong rương bên cạnh, mãi mới tìm được một viên thuốc to tướng, quay người định hòa với nước để uống thì bị Minh ma ma giật lấy, nhét vào miệng nhai lấy nhai để.

Cái dáng vẻ nghẹn đến độ hai mắt trợn trừng muốn lồi ra thật sự khiến người ta sợ hãi, nhưng cuối cùng bà vẫn nuốt được.

Hà Diệp lanh lẹ đi lấy nước trà, Minh ma ma uống liền mấy chén khi dược lực phát tác mới khá hơn.

Thấy sắc mặt Minh ma ma cuối cùng cũng có chút hồng hào trở lại, Hà Diệp vừa khóc vừa nói: “Ma ma, người hù chết ta rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Minh ma ma thở một hơi, lúc này mới nói: “Lưu tài nhân chết rồi.”

Hà Diệp sững người, ấm trà trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Vừa nãy Minh ma ma trở về từ phòng Trần Minh Đức, sắc mặt bà rất khó coi, suýt nữa ngất xỉu.

Mà đáp án này...

Lưu tài nhân là mối quan hệ mà Minh ma ma phải cực khổ lắm mới tạo dựng được.

Vị tiểu chủ này được sủng ái trong hậu cung suốt một thời gian dài, từ ăn mặc dùng đồ cho đến sủng hạnh của hoàng thượng, đều là những thứ các phi tần khác không sao so được.

Tình huống như thế này, trước đây không phải không có.

Mấy năm Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, hậu cung thường hay xuất hiện vài người nổi bật nhưng rực rỡ được vài tháng rồi lại bị thay thế. Lâu dần, mọi người cũng quen rồi, cứ như đang nuôi cổ vậy.

Những người vừa mới được sủng ái, ít ai dám nhào tới nịnh bợ ngay, đều sẽ âm thầm quan sát một thời gian, tránh đặt cược sai người mà rước họa vào thân.

Lưu tài nhân là người giữ được sủng ái lâu nhất, chẳng trách nàng ta tự cho mình là cao quý. Cũng vì thời gian kéo dài, dần dần nàng ta đã kéo được không ít người về phe mình.

Biết đâu chừng, người đó thật sự có thể giữ được trái tim bệ hạ?

Minh ma ma cũng là một trong số đó.

Tuy được gọi là “ma ma” nhưng bà chưa đến bốn mươi tuổi. Từ khi được điều đến Bắc phòng ba năm trước, trong lòng bà luôn muốn thoát ra ngoài.

Bà không giống con chó già Trần Minh Đức kia, lòng hiếu thắng vẫn chưa bị bào mòn.

Bà có một đứa con gái nuôi, đúng lúc đang làm việc trong cung của Lưu tài nhân, tuy chỉ là cung nữ nhị đẳng, không thể thân cận nhưng dù sao cũng có chút thể diện hơn người ngoài, biết được nhiều chuyện hơn.

Lưu tài nhân ỷ được sủng mà kiêu, muốn uống canh hồng và đó là chủ ý từ ngự thiện phòng rồi ý tưởng của Tiền Khâm... Minh ma ma dù ở Bắc phòng nhưng không phải người điếc hay mù, mấy chuyện đó bà đều rõ ràng.

Chuyện bên phía Tiền Khâm là do bà chủ động móc nối.

Tiền Khâm muốn đẩy cái nồi này đi, Minh ma ma liền nhân lúc cấp bách dâng lên một quân cờ tốt.

Khi Minh ma ma mới đến Bắc phòng, Trần Minh Đức đang bệnh nặng không dậy nổi.

Theo lý mà nói, loại cung nhân như vậy đáng ra nên bị chuyển đi chờ chết.

Nhưng con chó già đó đúng là tốt số, chỗ ông ta ở là Bắc phòng, nơi này chủ tử chết rồi cũng chẳng ai quan tâm, huống hồ là cung nhân.

Chỉ cần không ai báo lên, ông ta vẫn nằm đó mà sống tiếp.

Ông ta thật sự may mắn, trong đám thái giám lại có người biết chút y thuật, dùng cách “chữa ngựa chết như ngựa sống” mà kéo ông ta từ quỷ môn quan trở về.

Người đó chính là Kinh Trập.

Khi ấy, Trần Minh Đức nhờ vào mấy món thuốc bổ nửa vời không chắc hiệu nghiệm của Kinh Trập mà dưỡng được lại sức. Nếu không có chuyện đó, con chó già kia sao có thể vô duyên vô cớ bảo vệ một thái giám nhỏ nhoi?

Minh ma ma vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, cũng nhớ rõ thân thế của Kinh Trập, lại càng nhớ rõ khi ấy đúng thật là có dùng đến một bát canh hồng, vì vậy mới chọn cậu.

Nếu có thể rời khỏi Bắc phòng thì cho dù có đắc tội với Trần Minh Đức đã sao? Huống hồ... cho dù Trần Minh Đức có bao che, cũng tuyệt đối không đến mức vì Kinh Trập mà xung đột với bà.

Và sự thật cũng đúng như Minh ma ma dự đoán.

Trần Minh Đức dù giận nhưng hoàn toàn không ngăn cản, bởi vì chuyện này đã dính tới Tiền Khâm, nếu không tổn thất nặng nề thì không ngăn được.

Con chó già kia đâu nỡ hy sinh bản thân.

Nhưng Minh ma ma tính được phần đầu, tính được phần giữa nhưng lại không tính được cái kết.

Lưu tài nhân mới hôm qua như mặt trời ban trưa, sao hôm nay lại chết rồi?

“Ngươi hôm nay, phải ra ngoài cùng Trường Thọ đúng không?” Minh ma ma chợt hỏi.

Hà Diệp gật đầu.

“Vậy nhân lúc ấy, nghe ngóng tin tức một chút, càng nhiều càng tốt.”

Hà Diệp hơi chần chừ nhưng vẫn gật đầu.

Đợi nàng ra ngoài, sắc mặt Minh ma ma hoàn toàn sụp đổ.

Trong hoàng cung này, người khiến họ sợ hãi nhất chính là Cảnh Nguyên Đế. Xảy ra chuyện như vậy, bất kể là ai, trong lòng đều mang nỗi sợ thuần túy.

Ai mà biết được hoàng đế đang nghĩ gì?

...

Sau khi Kinh Trập trở về, cuối cùng cũng yên lòng.

Lưu tài nhân và Tiền Khâm đều đã chết, ngự thiện phòng thể nào cũng loạn một phen, sẽ không còn nhớ đến cậu nữa. Thậm chí, ngự thiện phòng còn sai người đến báo tin cho cậu, đã là chuyện bất ngờ rồi.

Chẳng lẽ cái chết của Lưu tài nhân và Tiền Khâm, có liên quan đến vẻ im lặng đáng sợ của Trần Minh Đức hôm đó?

Kinh Trập chỉ nghĩ đến đây liền thở dài.

Ngay cả bản thân còn khó giữ mạng, sao có thể lo nổi cho người khác?

Kinh Trập quét dọn xong Bắc phòng, lại pha thêm trà nóng cho mấy vị chủ tử, đến khi trở về chỗ ở thì thấy Tam Thuận đã chờ sẵn ở đó, cười hì hì có hơi cộc lốc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc