Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 11

Trước Sau

break

“Kinh Trập, ta đun sẵn nước cho huynh rồi đấy.”

Kinh Trập đáp lại: “Chẳng phải ta đã nói không cần ngươi bận tâm để ta tự làm.”

“Không được, ta khỏe, Kinh Trập thì yếu.” Tam Thuận lắc đầu: “Mau đi đi, ta trông giúp huynh không để ai vào.”

Trường Thọ trong phòng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là đồ ngốc, ai mà thèm nhìn huynh ấy, ai mà chẳng như nhau.”

Vô Ưu cười ha ha: “Ai bảo ngươi từng xông bừa vào, biết rõ người ta không thích  mà cứ tự chuốc lấy rắc rối còn gì?”

Từ năm Trần Minh Đức bị sốt cao, nhờ vào chút bản lĩnh nửa mùa của Kinh Trập mà tỉnh lại, không chỉ Trần Minh Đức thay đổi thái độ với Kinh Trập, ngay cả Tam Thuận cũng hết mực tốt với cậu, việc nặng gì cũng giành làm.

Kinh Trập thích sạch sẽ, dù là mùa đông cũng phải lau người. Nhưng cậu lại có tính kỳ lạ là chưa từng tắm rửa chung với ai. Trường Thọ vì vậy từng cãi nhau với cậu.

Tam Thuận mỗi lần đun nước cho Trần Minh Đức đều tranh thủ đun thêm phần cho Kinh Trập, ngay cả việc canh cửa cũng tình nguyện làm giúp.

Mấy câu trong phòng kia, Tam Thuận chưa bao giờ để tâm, cứ sống như tảng đá vậy. Kinh Trập cau mày, liếc người trong phòng còn Vô Ưu liền vỗ vai Trường Thọ, ngăn y mỉa mai.

Đợi Kinh Trập lấy y phục ra ngoài, Trường Thọ vẫn không nhịn được hỏi: “Sao ngươi ngăn ta? Ngươi sợ họ sao?”

“Với cái miệng của ngươi dù sớm muộn cũng gây ra họa, ai bảo lo chuyện bao đồng làm gì?” Vô Ưu cũng chẳng thích kiểu cách của Trường Thọ nhưng hai người nhập cung cùng năm, thân hơn chút: “Tam Thuận là người của Đức gia gia, ngươi chê bai anh ta thì Đức gia gia sẽ vui à?”

Trường Thọ nghe xong, bĩu môi.

Y vốn nhìn Tam Thuận không vừa mắt. Năm đó nếu Trần Minh Đức không chọn Tam Thuận, thì giờ người ở cạnh Đức gia gia chính là y.

...

Kinh Trập nói mãi mới khuyên được Tam Thuận rời đi.

Mỗi lần Tam Thuận đứng gác bên ngoài, Kinh Trập đều cảm thấy áy náy trong lòng.

Cậu cẩn thận đóng hết cửa sổ và cửa phòng, đảm bảo dù có người vào thì cũng có thể ẩn thân ngay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng thể trách mỗi lần Kinh Trập đều phải cẩn thận. Vì khi cậu cởi y phục, ngâm mình trong thùng nước, rốt cuộc thân thể trần trụi ấy cũng bộc lộ điểm khác biệt giữa cậu và Trường Thọ cùng những người khác.

Kinh Trập chưa từng bị thiến.

Năm đó cậu nhập cung vì có nguyên do khác, do người nhà cầu xin cho cậu một con đường sống. Tuy cậu thà chết cùng gia đình còn hơn sống lén lút thế này... nhưng đó là tâm nguyện cuối cùng mà phụ mẫu để lại trước khi chết.

Khi Kinh Trập còn nhỏ, trong nhà đã xảy ra chuyện.

Cậu mơ hồ nhớ rằng trước khi chuyện xảy ra, phụ thân từng tham gia một vụ án do Hoàng thị lang đảm trách.

Hoàng gia là nhà mẹ đẻ của kế hậu.

Năm đó Hoàng thị lang chính là thượng thư Hộ bộ hiện tại, là huynh trưởng của kế hậu chính là thái hậu đang ở Thọ Khang cung hiện nay.

Cả nhà cậu bị tịch biên chém đầu, nói không có liên quan gì đến nhà họ Hoàng thì tuyệt đối không thể.

Nhưng Kinh Trập không có bằng chứng, cũng chỉ đoán vậy mà thôi.

Phụ mẫu sợ cậu vì báo thù mà hại đến tính mạng, trước khi chết cũng không nói rõ chuyện nhà đã trải qua nên cậu đành vật vã sống tiếp.

Cậu tuyệt đối sẽ không giúp Thụy vương đăng cơ.

Trời lạnh, cậu cũng không dám tắm lâu, ngâm mình một lúc liền ra ngoài.

Lúc mặc y phục, cậu liếc nhìn sau lưng.

Dấu vết trước đó đã sớm biến mất nhưng trong lòng luôn có cảm giác là lạ, mỗi lần tắm rửa đều không kiềm được mà nhìn vài lần.

Cũng may Dung Cửu là người phóng khoáng.

Bằng không, hai người đàn ông làm ra chuyện như vậy, dù không thấy ghê tởm thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ. Huống hồ, cậu còn là thái giám.

Thế nhưng mấy tháng thỉnh thoảng qua lại, Dung Cửu vẫn rất bình thản, dường như chưa bao giờ để tâm đến những chuyện ấy.

Đợi Kinh Trập tắm xong ra ngoài liền thấy Minh Vũ đang đợi cậu bên ngoài.

Bắc phòng tổng cộng có sáu thái giám hầu hạ.

Trường Thọ và Vô Ưu là đợt vào cung muộn nhất, sau đó là Kinh Trập và Minh Vũ còn Thất Thuế và Bát Tề là những người vào sớm nhất, đều đã hơn hai mươi tuổi.

Trong số đó, Kinh Trập thân thiết nhất với Minh Vũ.

Kinh Trập đang lau tóc, Minh Vũ giúp cậu mang quần áo giặt sạch ra ngoài. Trong phòng còn đang ấm áp, vừa ra ngoài đã lạnh thấu xương. Đây cũng là cái lợi khi không ai quản Bắc phòng, bằng không làm gì có phòng riêng mà tắm.

“Sao ngươi lại ra đây?” Kinh Trập hỏi: “Ngoài lạnh lắm.”

Bắc phòng ít việc, mấy vị chủ tử ở đây, ngoài một người hay gây sự còn lại đều sống uể oải, mùa đông như thế này càng không thích ra ngoài, chỉ thích gọi mấy cung nữ tới nói chuyện.

Trời lạnh, đám thái giám cũng thích trốn trong phòng. Tuy không nhiều than sưởi nhưng đóng kín cửa thì vẫn ấm hơn bên ngoài tuyết rơi giá rét nhiều.

Minh Vũ đáp: “Không thích nghe họ nói chuyện trong phòng.” Anh ta vừa đi làm chút việc cho các chủ tử, lại quay về tìm Kinh Trập nhưng không muốn đợi ở trong đó.

Kinh Trập vừa nghe liền biết chắc Trường Thọ lại nhiều chuyện rồi.

Hai người sóng vai trở về.

“Ta nghe Bát Tề nói, hôm qua ngươi lại gặp tên thị vệ kia?”

“Ừ, hôm qua đến lượt hắn tuần tra.”

“Kinh Trập, cái tên Dung Cửu đó nhìn không phải dạng dễ dây vào đâu...”

Lúc này, hai người gần như đã về đến nơi, nghe vậy Kinh Trập dừng bước.

“Sao vậy?”

“Ngươi không thích ra ngoài lại ít gặp người nhưng với loại khí thế như hắn, ta thấy ngay cả thủ lĩnh thị vệ cũng không bì kịp. Ta cứ có cảm giác, người như hắn sau này chưa chắc chỉ là một thị vệ nhỏ...” Minh Vũ nói có phần lưỡng lự.

Nhiều quan lại rất xem trọng danh tiếng, nhất là những người có giao tình quá gần với thái giám, nếu bị phát hiện chưa biết chừng sẽ bị buộc tội. Bây giờ Kinh Trập và Dung Cửu xem ra khá thân thiết, nếu sau này Dung Cửu thăng tiến, quay đầu nhìn lại đoạn quan hệ này rồi cảm thấy mất mặt, thì một tiểu thái giám như Kinh Trập chẳng làm được gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc