Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 12

Trước Sau

break

Kinh Trập bật cười, chỉ vào mình: “Sau này nếu hắn thật sự công thành danh toại, coi thường ta thì ta chẳng qua chỉ là một thái giám ở Bắc phòng, không quyền không thế, hắn không đến tìm ta là được, chẳng lẽ ta còn đi bám lấy hắn? Hà tất phải đối phó ta.”

Thị vệ có thể ra khỏi cung nhưng bọn họ thì không.

Minh Vũ nghĩ vậy cũng thấy có lý liền gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng.” Sau đó lại cười: “Biết đâu, hắn cũng chẳng được thăng chức đâu.”

Kinh Trập: “Sao lại nói vậy?”

Minh Vũ: “Hắn nóng tính lắm.”

Rồi anh ta đánh giá Kinh Trập từ đầu đến chân.

“Chỉ có người có tính khí tốt như ngươi mới chịu được hắn thôi.”

Tính tình không tốt mà muốn leo cao trong cung, không phải chuyện dễ.

Lý lẽ này ở quan trường cũng vậy, như nhau cả thôi.

Minh Vũ chỉ mới gặp Dung Cửu hai lần nhưng đã nhìn ra, loại người như thế tuyệt đối không thể khúm núm luồn cúi.

Kinh Trập cười nói: “Nếu có bản lĩnh, tính khí tốt xấu một chút cũng chẳng sao.”

Minh Vũ lắc đầu: “Nói không chừng, nếu nhà ai đó có quan hệ, chẳng phải sẽ dẫm lên hắn mà lên sao? Ngươi nói xem, bị điều tới canh giữ Bắc phòng, chẳng phải là đường quan lộ tốt đẹp gì đâu?”

Kinh Trập nghe vậy đang định đáp thì nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo. Ngẩng đầu nhìn, liền thấy Trường Thọ chật vật đi tới, vẻ mặt y hoảng hốt còn Hà Diệp theo sát phía sau cũng vô cùng sợ hãi như thể đang bị ai đuổi theo.

Kinh Trập và Minh Vũ nhìn nhau một cái, vội chạy tới.

“Sao vậy?”

Hà Diệp xách hạp đồ ăn, nàng ta vô cùng hoảng loạn, khi nhìn rõ Kinh Trập và Minh Vũ thì suýt nữa bật khóc. Mũi đỏ bừng, lau nước mắt nói: “Trường Thọ bị đánh rồi.”

Bên kia, Kinh Trập đã đỡ lấy Trường Thọ.

Vừa nắm lấy cánh tay thì Trường Thọ đã kêu rên, nhìn thì không bẩn mấy nhưng lại sợ đau như vậy, Kinh Trập cau mày, kéo tay áo y lên. Giữa mùa đông làm động tác này rất lạnh nhưng cũng giúp Kinh Trập nhìn rõ những mảng bầm tím trên tay hắn.

Vô Ưu nghe tiếng bước ra, vài cung nhân đưa họ vào trong rồi lại vội đi đưa cơm.

Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng nghe Trường Thọ và Hà Diệp kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hôm nay, Trường Thọ và Hà Diệp thành thành thật thật đi lấy cơm, chỉ là giữa đường, Hà Diệp nói bụng không khỏe, muốn rời đi một lúc, tuy Trường Thọ không vui nhưng cũng đành chịu.

Hà Diệp đi rồi, lúc quay lại chỗ đã hẹn liền thấy mấy người vây quanh Trường Thọ, bên cạnh còn có một cung nữ mặc áo xanh biếc, gương mặt xinh đẹp mang vẻ chán ghét.

Còn Trường Thọ thì bị đánh tới mức kêu rên không ngừng.

Hà Diệp không dám tới gần, trốn bên cạnh, đợi đến khi bọn họ rời đi mới dám bước ra.

Trường Thọ bị đánh một trận tơi tả, tay không nâng nổi, may mà hạp đồ ăn không bị làm hỏng, mới được Hà Diệp đưa về.

Mọi người vây quanh Trường Thọ, hỏi: “Ngươi đắc tội với vị thần thánh nào mà bị đánh ra nông nỗi này?”

Trường Thọ mặt mày u sầu, Vô Ưu đang bôi thuốc cho y, mỗi lần ấn là y lại hét lên, một lúc sau mới lau nước mắt, nói: “Là người của Thừa Hoan cung.”

Kinh Trập giật thót trong lòng: “Thừa Hoan cung... ngươi đắc tội với Từ Tần nương nương?”

Trường Thọ nhăn mặt như trái chanh chua.

“Ta đâu dám chọc người của Thừa Hoan cung? Ta đang đợi Hà Diệp thì đụng phải người của Thừa Hoan cung đi ngang qua, ai ngờ cung nữ kia phát điên gì không biết, đột nhiên hỏi ta có phải người của Bắc phòng không.”

Trường Thọ tất nhiên nói phải, sau đó cung nữ ấy lại hỏi trong Bắc phòng có tiểu thái giám nào dung mạo tú lệ hay không.

Trường Thọ nghĩ nát óc cũng không ra ai.

Người đẹp nhất Bắc phòng tất nhiên là Kinh Trập nhưng cũng không đẹp đến mức như cung nữ kia tả là “trên trời dưới đất không ai sánh bằng”, y liền nói không có.

Kết quả cung nữ ấy lập tức trở mặt, nói y nói dối, rồi sai người đánh một trận ra trò.

Vô Ưu bôi thuốc xong, vẫn thấy khó hiểu.

“Sao lại thế này? Người của Thừa Hoan cung sao lại tới Bắc phòng tìm người?”

Một cung nữ khác là Hạm Đạm cũng lắc đầu.

“Bình thường họ nào thèm liếc nhìn Bắc phòng? Có khi là ai đó gây chuyện bên ngoài, kéo cả phiền phức về đây ném cho chúng ta?”

“ Đúng vậy, chắc họ thấy chỗ chúng ta hẻo lánh, dù bị vạ lây cũng chẳng ai đòi lại công bằng cho.”

Chuyện Trường Thọ bị đánh, đám người phía dưới đều nghe rồi, ai cũng thấp thỏm bất an. Nhưng nếu Trần Minh Đức và Minh ma ma biết chuyện, cũng sẽ không để tâm. Họ không coi trọng thể diện, cũng hiểu rõ chuyện này chẳng có cách nào lấy lại công bằng.

Vô Ưu đỡ Trường Thọ đi nghỉ, Minh Vũ quay đầu lại, thấy Kinh Trập đứng thất thần một bên, liền kéo cậu vào trong: “Ngươi đứng ngẩn ra ngoài làm gì? Gió lùa qua hành lang lạnh lắm, mau vào, đóng cửa lại.”

Kinh Trập đối diện ánh mắt lo lắng của Minh Vũ, cố nặn ra một nụ cười lắc đầu với anh ta cho đến khi ngồi lại giường mình, cảm giác tim đập dồn dập vẫn chưa thể lắng xuống.

Cung nữ lớn của Thừa Hoan cung kia, chắc là Thu Dật hôm đó đã chặn cậu lại.

Hôm đó, hệ thống liên tiếp thất bại hai nhiệm vụ, hình phạt đầu tiên chính là buff người gặp người thích. Khi ấy vừa vặn gặp nhóm người Thừa Hoan cung, họ còn đuổi theo cậu khắp cung.

Chuyện dọa người như thế, Kinh Trập vẫn còn nhớ rõ, không thể nào quên.

Thu Dật vẫn đang tìm cậu? Vì sao?

Là do buff người gặp người thích vẫn còn sót lại hiệu lực?

Trước đây Kinh Trập không muốn để ý đến hệ thống, trong mắt cậu, đó là một loại yêu vật vô cùng nguy hiểm. Nhưng chuyện Thừa Hoan cung lần này xảy ra, cậu không thể không giữ vững tinh thần.

“Sau khi hiệu lực hình phạt kết thúc, chẳng lẽ vẫn còn dư âm sao?”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau lần tranh cãi đó, Kinh Trập chủ động nói chuyện với hệ thống.

Cậu hỏi trong lòng, cũng không chắc hệ thống có trả lời hay không.

【Sau khi buff biến mất, hiệu quả sẽ không lập tức mất đi mà giảm dần theo thời gian. Tùy theo từng người, có người ảnh hưởng ngắn, có người ảnh hưởng dài.】

Hệ thống đã trả lời.

Kinh Trập vẫn chưa quen với việc có giọng nói bên tai, theo bản năng rụt cổ lại, lúc này mới suy nghĩ lời hệ thống nói.

Không biến mất ngay lập tức?

Sắc mặt cậu thay đổi, chợt nghĩ tới Dung Cửu?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc